Tô Tú Vi nheo mắt lại nghi ngờ nhìn Tô Hiển Nhiên, cô cứ có cảm giác người chị Hai vô dụng này khác trước rất nhiều, không những thế, cô còn cảm thấy cứ có gì đó không đúng.
Khi Tô Tú Vi còn đang miên man suy nghĩ thì màn hình lớn trong đại sảnh liền thay đổi thành một hình ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Không còn những khung cảnh tuyệt mỹ xinh đẹp trên màn hình nữa thay vào đó là hình ảnh đại sảnh không có một ai, nhưng thật nhanh liền có hai bóng người cao và thấp đang bước vào.
Do đại sảnh đèn bị tắt nên màn hình liền không có màu nữa mà sang trắng đen.
" Con làm như vậy có chắc sẽ thành công không? " giọng người đàn ông này rất nôn nóng, nhưng nghe rất êm tai, chính là giọng nói vừa dứt trong đại sảnh hiện tại liền nhìn Chu Liên đang cúi đầu đứng bên cạnh Tô Hiển Như.
Giọng này là giọng của Tô lão gia chứ đâu, ngay cả Chu Liên đang cúi đầu cũng run rẩy, ông nghe thôi cũng biết đây là đoạn camera ghi lại hôm nào, Tô Tú Vi thì vẫn nhíu mày lại không nói gì.
Rất nhanh sau đó giọng nữ vang lên.
" Ba, Ba sợ gì? Tô phu nhân yêu thương ba như vậy thì không lẽ chuyện này không thể thành công, cho dù có bị bại lộ thì ba cứ nói con trẻ người non dạ không hiểu chuyện nhất định không sao... nhưng Tô Hiển Nhiên thì khác, là gia chủ tương lai của Tô Gia mà nhỏ mọn đi hại em gái thì ai đâu còn tôn trọng. "
" Nhưng... "
" Không nhưng gì hết ba à, con không muốn bị người ta cứ nhìn thân phận mà so sánh nên chơi thân với ai, tốt bụng với ai, vì cái gì một người như Tô Hiển Nhiên cái gì cũng được còn con thì không... " trên màn hình liền vang lên vài tiếng nức nở.
Chu Liên liền kéo Tô Tú Vi vào lòng vỗ về an ủi lại thì thầm gì đó mà camera lại không nghe được.
- --
Chu Liên lúc này hai tay run rẩy sợ hãi, ngẩng đầu ông cũng không dám huống chi là biện minh cho mình, còn Tô Tú Vi khi định nói gì đó liền bị quản gia hung hăng bịt kín miệng lại, cô ta cứ " a a a " mãi không thôi, nhưng tay chân cũng bị người trói, nên hiện tại có muốn nói gì cũng không thành lời, cô ta chỉ biết trừng to mắt ra lo lắng nhìn trên màn hình.
- ---
Trên màn hình liền hiện lên khung cảnh khác...
Đây là ngoài vườn của Tô Gia, trong đây có một vài cây có quý hiếm nên không phải ai cũng vào được, đặc biệt nơi này có một căn phòng.
Người cầm máy quay vốn đang quay cảnh trời xung quanh thì dừng lại nhắm ngay vị trí người lén la lén lút đi bên kia.
Do máy quay chất lượng cao nên nhìn rất rõ, người lén la lén lút đó không ai khác chính là Tô Tú Vi, theo sao là người đàn ông râu ria lạ mặt có vác một cái bao to, hình như trong bao bố có người.
Người cầm máy quay vội vàng theo sau, nhưng do sợ hãi hay sao mà không dám lại gần, trên màn hình lúc này là cảnh Tô Tú Vi đang mở cửa vào, người đàn ông đặt bao bố xuống.
Vừa mở ra, cả đại sảnh lúc này nhất thời trừng to mắt kinh ngạc, ngay cả Kiều Hà Quang cũng kinh ngạc...
Vì người trong bao bố đó là anh.