" Tô... " Tô Hiển Nhiên đang định nói, thì Tô Hiển Như liền cầm cái ly trên bàn ném thẳng xuống chỗ Tô Hiển Nhiên đang đứng cùng hai anh chồng, Nhậm Thừa Vinh thấy liền đi nhanh chắn trước mặt Tô Hiển Nhiên bắt lấy cái ly ném mạnh vào góc cảnh cáo nhìn chằm chằm Tô Hiển Như.
Tô Hiển Như không sợ Nhậm Thừa Vinh, trong lòng không khỏi tức giận đứa con gái này.
Tại sao nó lại có thể làm ra chuyện bại hoại như vậy để hại em gái nó như vậy chứ? Tố Tú Vi nhiều lần nhường nhịn riết rồi nó quen hay sao? Bây giờ chính bà tận mắt thấy làm sao mà chịu được. Không dạy dỗ thì làm sao xứng đáng với liệt tổ liệt tông.
Tô Hiển Như bước về phía trước đỡ lấy Tô Tú Vi, khẽ vỗ nhẹ tay cô ý bảo " không sao đâu " Tô Tú Vi trong lòng đắc ý " nhìn đi Tô đại tiểu thư, cô có bằng chứng hay bất cứ thứ gì đi chăng nữa cũng vô ích thôi. "
Chính là hành động này của Tô Hiển Như làm không ít người ở đây chán ghét, cái họ thấy là gì đây? Mẹ ruột lại ném thẳng cái ly vào con gái mình chín tháng mười ngày đẻ ra không bằng một đứa con nuôi??
Tô Hiển Như nhíu mày trầm giọng quát.
" Nhiên Nhiên, con đừng có hổ nháo, đừng có mà làm mấy chuyện hại em gái con nữa, chuyện đó đã qua nhắc lại làm gì? Hay con muốn cho cả bàn dân thiên hạ biết bản thân mình là người như vậy?! Nếu muốn ở lại đây thì lo mà an phận đi đừng có làm chuyện cười nữa. "
Người trong đại sảnh ai nấy cũng nhíu mày khi nghe Tô Hiển Như nói, ngay cả vài người từng chơi chung Tô Hiển Nhiên lúc nhỏ cũng cười mỉa mai bất bình, bản thân bọn họ không có như Tô Hiển Nhiên, thân phận hay địa vị đều kém nhưng nhìn ra cuộc sống bọn họ có Tô Hiển Nhiên lại không có.
Tô Hiển Nhiên nhìn một màn này trước mặt, môi cô câu lên cười mỉa mai. Thì ra cuộc sống của nguyên chủ trong cái nhà Tô Gia này là như vậy? Nói sao nguyên chủ không chán ghét mà tạo nhiều drama, một phần nào đó chắc chắn nguyên chủ cũng như mình bây giờ, có bằng có chứng cũng không bằng một câu khóc lóc của người dưng. Thì ra cái cảm giác bất lực đau khổ là như vậy.
Tô Hiển Nhiên vỗ nhẹ vai của Đỗ Đức Trí ý bảo để cô xuống, Đỗ Đức Trí hiểu ý, để cô xuống.
Cũng không biết là cảm xúc của bản thân hay của nguyên chủ, Tô Hiển Nhiên thấy thật đau lòng, hai mắt cay cay không nhịn được mà đỏ ửng.
Tô Hiển Nhiên nhìn chằm chằm Tô Hiển Như một lúc lâu, Tô Hiển Nhiên bước lên một bước gọi một tiếng.
" Mẹ! " đây là mẹ... một người mẹ là đối xử với con như vậy sao?
Dừng một chút, Tô Hiển Nhiên mới nói.
" Mẹ là mẹ của tôi hay của cô ta mà tôi nói gì mẹ không tin? Bằng bằng chứng chứng đầy ra đó, mẹ vẫn nói tôi hại cô ta sao? Hổ nháo... haha trong mắt mẹ đứa con ruột này đem sự thật ra phơi bày thì gọi là hổ nháo còn cô con gái nuôi của mẹ khóc lóc vài tiếng là đúng... tôi thật sự là con của mẹ sao?