Chu Liên nhìn Tô Tú Vi bị Tô Hiển Như đánh, không nhịn được nữa la lên.
" Bà muốn đánh thì đánh tôi đi, tại sao lại đánh Vi Vi, bà chỉ tin vào con gái bà, còn đứa bé này thì sao? Nó không cha không mẹ ở với chúng ta hơn mười năm vậy mà giờ bà nở đánh... biết đâu Nhiên Nhiên đang cố ý bày mưu gì đó... huhu " ông vừa nói vừa khóc cực kỳ đáng thương.
Mỗi lần cãi vả thì Tô Hiển Như không bao giờ chịu được khi nhìn ông khóc, chính là ông không nghĩ đến Tô Hiển Như cũng tát ông.
" CHÁT. "
Chu Liên hai mắt trừng to kinh ngạc, Tô Hiển Như đang định nói gì đó, thì Tô Hiển Nhiên ngắt lời nói.
" Ồ, Chu Liên tiên sinh, à không Chu Hư mới đúng nhỉ? " môi Tô Hiển Nhiên cười như không cười nói.
" Mẹ thật tin người, ông Chu Hư này đã là người đã có vợ, những không may vợ vừa sinh con không bao lâu liền chết nên Chu Hư liền biết tin mẹ mới mất chồng nên mới tiếp cận, thế mà một chút mẹ cũng không điều tra.
Tô Tú Vi tên thật là Bắc Tố Vi, nhưng vì muốn dễ dàng vào đây, Chu Hư liền để tên thành không tên. Bình thường Bắc Tố Vi được bảo mẫu chăm sóc, tiền xài không thiếu nha.
Lên bảy tám gì đấy thì liền vô tình nhận nuôi. Chu Hư này sắp xếp cũng rất chu toàn, không những thế còn diễn rất giỏi, chính là chịu để ý sẽ thấy rõ Chu Hư yêu thương Bắc Tố Vi hơn con, còn không ít lần cố ý cản đường con nha. "
Chu Hư và BắC tỐ Vi vừa nghe thấy không khỏi kinh ngạc, trong lòng lo lắng không thôi chuyện này... đến nước này rồi thì làm sao xin tha thứ.
Chu Hư ngẩng đầu nhìn Tô Hiển Như bộ dạng đau lòng thất vọng tức giận kia trong lòng ông không khỏi ảm đảm.
Bắc Tố Vi nhìn Kiều Hà Quang, chỉ thấy Kiều Hà Quang một chút cũng không nhìn cô, trong lòng cô kêu khổ một tiếng.
Nếu như ngay cả Kiều Hà Quang không giúp cô thì cô vào tù sớm thôi.
Tô Hiển Nhiên nhìn bộ dạng lo lắng của hai người Chu Hư trong lòng không khỏi cười lạnh.
Một đám người đứng im một lúc lâu, cũng không biết ai đã báo cảnh sát mà cảnh sát đến thu thập hết những gì mà Tô Hiển Nhiên có nói.
" Chu Hư dối lừa gia thế xuất thân, bày mưu tính kế con trưởng Tô Gia, luận tội nặng, Bắc Tố Vi âm mưu giết người không thành, nhục mạ đã kích tinh thần, luận tội nặng. " dừng một chút.
" Tráo đổi TVS, Bắc Tố Vi luận tội tử hình, Bác sĩ Hàm bị tước bằng bác sĩ. "
Bắc Tố Vi cứng đờ người, chuyện gì đang diễn ra vậy... tử hình... cô bị tử hình sao.
Bắc Tố Vi và Chu Hư bị kéo đi, Bắc Tố Vi la lên.
" Mẹ cứu cứu con... con không dám nữa... mẹ ahuhu... "
" Quang... quang cứu em... ahuhu... "
Những gì mà Bắc Tố Vi làm đều bị phanh phui, mọi chuyện đều có chứng cứ rõ ràng rành mạch nên cho dù Bắc Tố Vi có nói bản thân vô tội thì cũng vô dụng. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy...
Chu Hư thì bộ dáng rất khuất phục, trước khi bị kéo đi ông nhìn Tô Hiển NHư khẽ nói.
" Xin lỗi. "
Sống chung gần hai mươi năm, làm sao không có tình cảm, nói không hối hận là sai... nhưng có một vài thứ vĩnh viễn không thể nào quay lại... có làm gì cũng không quay về vạch xuất phát...