" Con... con trai... " Tô Hiển Nhiên trong lòng thầm kêu một tiếng.
Tô Hiển Nhiên sau đó liền không nghe thấy tiếng khóc non nớt gì nữa ngoài tiếng gió vù vù bên tai...
Tô Hiển Nhiên đau đớn đến không biết làm gì ngoài buông xuôi...
- - - - - -
Khi trời đã sắp sáng, tiếng nức nở của Tô Hiển Nhiên vang lên không dứt,
" Huhuhu... huhuhu... "
Cũng không biết cô mơ thấy gì nhưng tiếng khóc của cô làm hai anh chồng vốn không ngủ được liền bật dậy đi thẳng lên phòng Tô Hiển Nhiên vội vàng gọi.
" Nhiên Nhiên... "
" Nhiên Nhiên tỉnh... tỉnh em... "
" Tỉnh lại đi vợ... "
Tô Hiển Nhiên dần dần mở to hai mắt ướt át ra, nhìn chằm chằm hai anh chồng của cô, sau đấy lại không nhịn được mà ôm chặt cổ hai anh huhu khóc to.
" Huhu... em sợ... sợ lắm cơ... " cô biết đó chỉ là mơ, nhưng... mọi thứ cứ như thật vậy. Cô không nhịn được cảm thấy sợ hãi.
Đỗ Đức Trí cũng không nói gì mà vội vàng vỗ nhẹ lưng cô trấn an.
" Không sao... không sao... "
" Nhiên Nhiên ngoan đừng sợ... đừng sợ nha... "
" Có hai chồng ở đây... ngoan... ngoan... "
Tô Hiển Nhiên khóc một lúc lâu mới nín, mặt cô như con mèo vậy ướt át tèm lem cả lên, tóc tai thì bù xù, không những thế còn có hai mắt sưng to đỏ ửng, trong bộ dáng hiện tại rất là đáng thương a.
Buông cổ hai anh ra, Tô Hiển Nhiên ngồi dậy bĩu môi, hai mắt to tròn đỏ ửng nhìn chằm chằm hai anh chồng, Đỗ Đức Trí nháy mắt ra hiệu cho Nhậm Thừa Vinh đi ra ngoài lấy nước, còn anh thì vội ôm cô lên đặt cô ngồi lên đùi anh mới hỏi.
" Nhiên Nhiên gặp ác mộng sao? "
Tô Hiển Nhiên thành thật gật đầu, chỉ cần nghĩ đến ác mộng đó hai mắt của cô lại không kiềm hai mắt lại ngập nước.
Đỗ Đức Trí vốn định hỏi Tô Hiển Nhiên gặp ác mộng gì, nhưng khi nhìn thấy hai mắt cô sắp tràn nước ra nữa, anh lại không đành lòng để cô nhớ đến nữa mà cứ vỗ nhẹ lưng cô an ủi nói.
" Ngoan, ngoan nha... anh thương. Không sao đâu mọi thứ chỉ là mơ thôi..." nói xong lại hôn hôn trán cô trấn an.
Nhậm Thừa Vinh đi vào trên tay có cầm theo một ly nước để Tô Hiển Nhiên uống, anh không nói gì mà đưa cho cô, Tô Hiển Nhiên nhận lấy nước ngoan ngoãn uống hết.
Đỗ Đức Trí cứ vỗ vỗ nhẹ lưng cô cũng không nói gì nữa.
Uống xong một ly nước Tô Hiển Nhiên dựa hẳn vào người Đỗ Đức Trí nói..