Lão An và Vương giáo sư ở thành phố G tổng cộng cũng liền đợi không đến thời gian một vòng, hai người bọn họ trừ đi đến trong nhà Tiểu Phàm quan sát tình trạng hôn nhân của con gái và con rể, những thời gian khác cũng vùi ở trong phòng tự đùa tự vui.
Thói quen của Vương giáo sư viết lách bản thảo, lão An ở ngay một bên nhìn, mặc dù không mang kính lão chính ông căn bản không xem rõ bạn già viết là vật gì.
Đột nhiên Vương giáo sư dừng bút trong tay, quay đầu lại nói với lão An: "Có một việc tôi cảm thấy rất kỳ quái."
Lão An vểnh tai lên, tinh thần hết sức chăm chú lắng nghe bà nói tiếp.
"Thời điểm mấy ngày trước tôi đi nhà hai đứa, ở trong thùng rác nhà cầu phát hiện vật này." Nói xong bà từ trong túi tiền móc ra một vỏ bao Durex đã dùng qua.
Mặt của lão An giống như là thoa phấn nhàn nhạt, ông hàm hàm mà cười một tiếng: "Người trẻ tuổi nha, thời điểm kích tình thiêu đốt vẫn còn chuẩn bị một chút biện pháp ."
Nhưng mà ông vừa mới nói xong, mắt liền trợn tròn, cùng Vương giáo sư hai người nhìn lẫn nhau, đồng thời hô lên: "Có vấn đề!"
Áo mưa an toàn vật này mà nói đúng là đồ dùng chuẩn bị đối với người trẻ tuổi không muốn đứa bé. Nhưng vấn đề là bọn họ hai người già cũng mong đợi ôm cháu trai cháu gái đây rồi, hai người Tiểu Phàm bọn họ cũng đã đồng ý muốn chuẩn bị mang thai thật tốt, làm sao lại dùng tới vật này cơ chứ?
Vương giáo sư để cho bạn già suy nghĩ một chút sẽ có vấn đề ở chỗ nào, theo lý thuyết Tiểu Phàm bọn họ sống về đêm là không thành vấn đề. Suy nghĩ lúc lão An nghe Tiểu Phàm nói, Đông Thần bận rộn công việc tinh lực không được, sau đó ông và bạn già liền tỉ mỉ chuẩn bị rượu ngon, bảo đảm khiến Đông Thần thân thể cường tráng có tinh lực. Bây giờ nhìn lại vấn đề không phải xuất hiện ở chỗ này nha.
Vì tìm tòi nghiên cứu vấn đề rốt cuộc xuất hiện ở trên người nào, hai người già quyết định một chọi một tiêu diệt từng bộ phận.
Vì vậy Tiểu Phàm tan ca sớm lấy hành động cùng đi mua đồ bị Vương giáo sư cho gọi qua, mà lão An vẫn lại là mặc thường phục đến thăm tòa nhà chính phủ, dù sao cũng là đảng viên lâu năm, người quen biết không phải số ít.
Tiểu Phàm mang theo Vương giáo sư đi phố phồn hoa nhất ở thành phố G mua đồ, nơi đó có thể tìm được không ít đồ tốt. Cô kéo tay của Vương giáo sư chỉ là thuận miệng hỏi một câu: "Mẹ ruột của con nha, mẹ phải mua đồ gì, đây dù sao cũng phải có mục tiêu đi, nếu không con với mẹ cũng không khác gì con ruồi không đầu rồi."
Vương giáo sư mặt không đỏ hơi thở không gấp: "Mẹ với cha của con phải về, trước khi đến đồng ý với vài người bạn mang quà tặng về cho bọn họ, đây không phải là cái gì cũng không chuẩn bị sao, cho nên liền kéo con ra ngoài cùng nhau tư vấn một chút rồi."
Tiểu Phàm hỏa nhãn kim tinh, cảm thấy vẻ mặt của đồng chí mẹ ruột có gì đó quái lạ.
Vương giáo sư mắt tinh, thấy được một cửa hàng sản phẩm thủ công mỹ nghệ, đi vào vừa nhìn ngoài ý muốn phát hiện bên trong có các loại vật phẩm nghệ thuật bằng vải, giày Hổ Đầu, giấy dầu nhỏ, còn có Yếm Hồng, tã trẻ sơ sinh. . . . . . Trời ơi, đây tất cả chính là một cửa hàng truyền thống cho trẻ sơ sinh.
Tiểu Phàm sờ sờ cái trán, rất tốt bụng nói với mẹ ruột: "Đây là cửa hàng đồ dùng cho trẻ sơ sinh nhá..., những thứ kia mấy người bạn già của cha mẹ tuyệt đối không dùng được."
Vương giáo sư lườm một cái qua: "Con gái nhà lão Lý sinh con gái nhỏ, mẹ vừa đúng lúc mang cho bọn họ một ít đồ dùng trẻ sơ sinh đáng yêu, vật này có thể có ý nghĩa nhiều hơn so với cái gì khác."
Tiểu Phàm hỏi: "Chú Lý nào?"
"Chính là người bước đi vừa đong vừa đưa, con vẫn luôn nói ông ấy giống như uống rượu say, thời điểm con gái của ông ấy lập gia đình với con không khác biệt lắm, đến bây giờ đã có một đứa bé để ẵm, nghe nói qua một thời gian vẫn là tính toán muốn đứa thứ hai. . . . . ."
Lời nói của Vương giáo sư hiển nhiên có ý bên ngoài, Tiểu Phàm cũng chỉ muốn giả bộ điếc làm câm điếc.
Cùng với mẹ ruột đi dạo khắp nơi, Tiểu Phàm cũng bắt được trọng điểm, đại đa số thời gian đều mang mẹ ruột đi về phía nơi bán đồ dùng trẻ sơ sinh, ban đầu là mặc cho mẹ ruột một người nhân tình tự dâng cao chọn lựa, mà chính cô cũng tùy ý lật đông lật tây xem một chút. Nhưng mà cô không để mắt đến một chút, trong cơ thể mỗi người đàn bà đều có tình mẹ theo bản năng, thứ này chỉ cần dụ dỗ một chút sẽ mạnh mẽ phát triển.
Vì vậy nhìn đến cuối cùng biến thành hai người phụ nữ tình cảm mãnh liệt cùng nhau thương lượng cái đồ dùng trẻ sơ sinh kia đẹp mắt, món đồ chơi gì cho trẻ sơ sinh thú vị. . . . . .
Đang cầm một cái áo nhỏ rộng nách ướm trên người mình so thử, Tiểu Phàm đột nhiên nghe sau lưng có người gọi: "Giáo sư An ——"
Nghe thanh âm quen thuộc, cô vừa quay đầu lại thế nhưng thấy Thẩm Niệm Thất và một người đàn ông xa lạ ở chung một chỗ.
Cô làm bộ như không biết nhìn người đàn ông kia hỏi Thẩm Niệm Thất: "Vị này là?"
Thẩm Niệm Thất ngược lại hào phóng, kéo tay của người kia nói: "Anh ấy là ba của đứa bé. Văn Nghĩa, đây chính là giáo sư An em đã đề cập với anh." Cô cười đến ngọt ngào, hỏi Tiểu Phàm có phải cũng có em bé hay không.
Tiểu Phàm chỉ có thể nói bạn bè sinh.
Thấy Thẩm Niệm Thất không phải là ở chung một chỗ cới cấp dưới của Mạc Quân Kha, điều này khiến Tiểu Phàm rất giật mình, chủ quản của khách sạn kia là người vẫn rất thành khẩn, tối thiểu ban đầu nguyện ý tiếp nhận người phụ nữ có đứa bé với người khác, tấm lòng này không phải người đàn ông bình thường có thể làm được. Chỉ là kết cục sau cùng, người đàn ông tốt không nhất định có thể đến được với người phụ nữ, cha của đứa bé chiếm ưu thế hơn anh.
Mặc dù chỉ là ngắn ngủn gặp mặt một lần, lại làm cho Tiểu Phàm hiểu ra một đạo lý: cha của đứa bé anh ta nhất định phải đáng tin, như vậy cũng tránh khỏi về sau cuối cùng xuất hiện cha của đứa bé anh ta vẫn là lựa chọn người đàn ông đáng tin.
Vương giáo sư đi đến, vỗ vỗ bả vai của cô nói: "Con nói tình cảnh này có phải rất làm cho người ta cảm động hay không, người gọi con là giáo sư cũng đã có, tại sao bụng của con còn chưa có động tĩnh đây?"
Rốt cuộc vẫn phải đến một câu nói như vậy, Tiểu Phàm bất đắc dĩ: "Mẹ ruột à, chúng con đây không phải là không có thời gian sao? Đợi hai người công việc ổn định một chút, chúng con lập tức muốn."
Đồng chí mẹ ruột cũng không phải dễ gạt, Tiểu Phàm thật sự là khuyên can với bà mãi, trái bảo đảm bên phải thề, lúc này mới chạy trốn khỏi số mạng bị thẩm vấn.
Thời điểm nhếch nhác đem về nhà, đã là kiệt sức ứng phó, vừa mở cửa lại phát hiện một màn thần kỳ. Dịch Đông Thần ly rượu to cỡ cái chén đang uống, uống chính là rượu tráng dương mẹ ruột để lại, vào lúc này hai gò má anh đã ửng hồng, đang ngà ngà say rồi.
Quả thực là ra khỏi ổ sói lại vào hang cọp, Tiểu Phàm cách đến mấy mét khoảng cách an toàn kêu: "Anh phát bệnh thần kinh gì, uống rượu như vậy cẩn thận đền bù đầu."
Đông Thần nghiêng đầu sang chỗ khác, khẽ mỉm cười: "Nhạc phụ đại nhân hạ một chiếu thư, không dám không nghe theo, ngày mai còn phải nghiệm thu thành quả. . . . . ." Lúc nói chuyện người nào đó đầu lưỡi vẫn lượn vòng vòng, đều không lưu loát rồi.
Vừa nghe đến bốn chữ "Nghiệm thu thành quả", Tiểu Phàm cả người run một cái, trong đầu của cô xuất hiện bộ dạng Dịch Đông Thần cởi sạch không mảnh vải đứng ở trước mặt cha tiếp nhận kiểm duyệt. Không khỏi co rụt cổ lại, thầm nghĩ khẩu vị quá nặng.
Đông Thần xa xa nâng chén: "Đến đây đi, em cũng uống một ly với anh." Thấy Tiểu Phàm bất động, anh đung đưa đứng dậy, đần đần độn độn nhào về phía Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm nhanh chóng trốn vào phòng sách, ở thời điểm cô đóng cửa đồng thời cô còn nghe được tiéng vật nặng rơi xuống đất. Cô vừa than thở vừa oán niệm mà nghĩ, cha mẹ là càng già càng nghĩ ra quái chiêu rồi.
Ngồi ở phòng sách, Tiểu Phàm liền nghĩ đến chuyện tình ban ngày cò kè mặc cả với hiệu trưởng, chưa từng có hiệu trưởng nào mặc cho công việc trợ lý giống như cô vậy công việc thanh nhàn, chính cô đang ở vị trí này cũng xấu hổ, vừa đúng lúc trước một nữ giáo sư trong tổ bởi vì nghỉ phép sinh con, vì vậy Tiểu Phàm tự xin dạy thay mấy tháng.
Trải qua đủ loại đàm phán, cuối cùng xác định ngoài tiền công công có thù lao Tiểu Phàm mấy tháng này dạy thay, Lý Phỉ nghe nói tin tức này, quả thật cặp mắt trợn tròn, nói: "Cái đứa bé này cũng quá ngoan độc rồi, hiệu trưởng này vắt cổ chày ra nước bình thường để cho ông ta lấy ra chút tiền thưởng đều đã keo kiệt chết, thế nhưng cậu cứng rắn mà từ trong miệng ông ta nạy ra ra một miếng thịt. Thật sự là cao minh!"
Tiểu Phàm dám không có sợ hãi theo sát hiệu trưởng nói tiền công như vậy, đương nhiên là nhìn đúng hiệu trưởng không thể ở trong thời gian ngắn tìm được giáo sư thích hợp bên ngoài, ở trong chương trình dạy học xuất hiện cửa sổ nguy hiểm và giữa việc cắt thịt, ông chỉ có thể lựa chọn vế sau rồi.
Thời điểm bắt đầu soạn bài, điện thoại gọi đến, vừa nhìn mã số mở đầu là có số, điều này hiển nhiên không phải trong nước. Do dự một lát nhận máy, nghe được một giọng nữ bén nhọn: "Tiểu Phàm phải không?"
"Đúng, đúng là tôi, xin hỏi ngài là?" Tiểu Phàm cố gắng nhớ lại thanh âm người này, cô rất xác định đã nghe qua ở chỗ nào.
Người phụ nữ đầu bên kia điện thoại châm biếm nở nụ cười: "Xem ra là tôi quá lâu không trở về nước, liền ngay cả con dâu cũng không nghe ra thanh âm của tôi rồi."
Tay Tiểu Phàm giống như trật khớp, có trong nháy mắt vô lực: đúng vậy, thanh âm này cũng đúng chính là mẹ Dịch Đông Thần, Âu Dương phu nhân sao? Ở lúc còn rất nhỏ Tiểu Phàm vẫn gặp qua bà, sau này bà lại ly hôn với cha của Dịch Đông Thần sau đó lại đi nước ngoài, gián tiếp qua tay mấy người, ai cũng không tìm được bà. Lần gần đây nhất nghe được thanh âm của bà vẫn là ở trong hôn lễ của Tiểu Phàm và Tiểu Dịch. Bà truyền đến một đoạn phim ngắn chúc phúc, trong phim ngắn bà ăn mặc xinh đẹp, bên cạnh còn có một chàng trai cường tráng có khả năng cao là người châu Âu.
Tiểu Phàm còn nhớ rõ thời điểm Dịch Đông Thần thấy phim ngắn hai quả đấm nắm chặt, thiếu chút nữa cũng khiến người ta đem đồ vật đập —— người mẹ này của anh, bình thường không xuất hiện, vừa xuất hiện liền kinh thiên động địa, không thể không hù chết người. Cho nên vừa nghe đến thanh âm của người bà bà này, Tiểu Phàm liền khẩn trương.
"Ha ha, con thật ra so với khi còn bé không quá giống nhau rồi, khi còn bé không phải thích nhất nói chuyện với mẹ sao? Thế nào trưởng thành ngược lại lạnh nhạt rồi hả?" Âu Dương phu nhân rõ ràng là cười nói, nhưng mà nghe vào trong lỗ tai người khác chính là làm cho người ta không thoải mái, có thể là bởi vì bên cạnh bà truyền đến tiếng cười của người đàn ông nước Pháp.
Tiểu Phàm cẩn thận trả lời: "Mẹ, con là quá giật mình, rất lâu không có nghe được tin tức của mẹ rồi, đây không giống nhau nghe liền có chút lờ mờ." Cô cũng không dám nói thẳng, là bởi vì cô lo lắng vị phu nhân này nói ra cái tin tức gì hù chết người. Nói thật, Tiểu Phàm khi còn bé còn cảm thấy Âu Dương nữ sĩ rất thân thiện, nhưng chỉ là từ năm ấy biết bà ly hôn năm ấy rời đi, giống như đột nhiên cảm thấy bà không phải một người phụ nữ tốt, dù sao ở trong ấn tượng của cô cha của Dịch Đông Thần là một người đàn ông rất chững chạc có thể tin tưởng. Hơn nữa những năm kia nghe nói chuyện hoang đường của bà, càng thêm cảm thấy không dám thích.
Đầu bên kia điện thoại phu nhân này tựa hồ đang tán tỉnh với người đàn ông nước Pháp, cười đến run rẩy hết cả người, qua một lúc lâu bà mới lại bắt đầu nói chuyện: "Con nói với Đông Thần một tiếng. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, cửa phòng sách mở ra, chỉ thấy Đông Thần đỡ tường đi đến bên cạnh Tiểu Phàm, say khướt đung đưa cái chìa khóa trong tay: "Xem em trốn được bao nhiêu!"
Dịch Đông Thần hiển nhiên là say, Tiểu Phàm đã tự mình cố gắng lớn nhất đem ống nghe đè lại, nhưng hình như Âu Dương phu nhân bên kia vẫn là nghe được. Tiếng tút tút nhắc nhở Tiểu Phàm, Âu Dương phu nhân cúp điện thoại, không kịp chờ đợi như vậy.
Cũng không biết hai mẹ con này là chuyện gì xảy ra, Âu Dương phu nhân chỉ biết gọi điện thoại cho cô người con dâu này, cũng không nguyện gọi cho con trai; Đứa con trai Dịch Đông Thần này nhiều năm như vậy đều không nhắc qua đến bà, giống như không có cái bộ dáng người mẹ này.
Tiểu Phàm thở dài, đem tay Dịch Đông Thần gác ở trên vai mình, gian nan vất vả dìu anh đi về phòng ngủ, Dịch Đông Thần tay không an phận vuốt mặt của Tiểu Phàm, không biết là có ý thức vẫn là vô ý thức hỏi một câu: "Mới vừa rồi là ai gọi điện thoại đến?" Đang khi nói chuyện tay đã từ từ trợt xuống, rơi xuống . . . . . .bộ ngực của Tiểu Phàm !
Cô đưa ra một cái tay tát xuống mặt anh, cũng bởi vì như vậy, nửa ở trên vai cô Dịch Đông Thần nhũn như con chi chi tuột xuống. . . . . . Bởi vì tay anh vẫn bắt được cổ áo ngực của Tiểu Phàm, cho nên hai người cũng tê liệt ngã xuống ở trên sàn nhà.
Tiểu Phàm chớp chớp mắt nhìn đôi Dịch Đông Thần mấp máy, hung tợn nói: "Biết anh không say, mau chóng đứng lên cho tôi! Anh không phải muốn biết mới vừa rồi là ai gọi điện thoại cho tôi sao?"
Không bao lâu, thế nhưng nghe được tiếng hít thở đều đều, người trên mặt đất, gối lên bắp đùi Tiểu Phàm ngủ thiếp đi!
Tiểu Phàm vẫn chán nản, đưa tay nắm được lỗ tai của Dịch Đông Thần, tính toán cứ như vậy dùng sức véo, nhưng để tay ở nơi nào, lại cảm thấy một dấu răng nhàn nhạt. Thấy cái này, cô nở nụ cười. Nghe người lớn nói, dấu răng này là Tiểu Phàm lúc nhỏ cắn, nghe nói là bởi vì Dịch Đông Thần muốn đi học với bạn học, kết quả Tiểu Phàm như cái chậu nhỏ quấn ở trên người anh vẫn không chịu để cho anh đi, người lớn đến kéo đều kéo không ra, cuối cùng Dịch Đông Thần kêu thảm một tiếng, lỗ tai của anh bị cắn ra một chút xíu vết máu. . . . . .
Dĩ nhiên chỉ là nghe nói, nhiều năm như vậy Tiểu Phàm đều không thừa nhận mình đã làm chuyện ngu như vậy.