Ban ngày ban mặt, cửa gỗ đóng chặt rung ken két, cả khóa cửa cũng lay động từng hồi.
Lục Lễ Xuyên bị áp lên phía sau cửa, hai chân hắn run lẩy bẩy, quần bị tuột ra quăng lên giường đất cách đó không xa. “…”
Lão biến thái Từ Nghiệp này đã nghẹn đến mức tàn nhẫn luôn rồi, hôn như kiểu muốn chết đi sống lại, còn im ắng không nói lời nào, bàn tay to của y bảo vệ sau gáy Lục Lễ Xuyên, lại gắt gao đè lại đến kín kẽ không một khe hở.
Môi y lạnh băng, đầu lưỡi lại nóng bỏng vô cùng, hai đôi môi mơn trớn lẫn nhau, Lục Lễ Xuyên bị hôn đến không thở nổi, cả kêu đau cũng không kịp thốt ra.
Từ Nghiệp tốt bụng rời miệng, bàn tay thô ráp không ngừng vuốt ve vùng eo thon, xúc cảm thật tuyệt, thích đến mức không nỡ rời tay, y cúi đầu vươn đầu lưỡi đến ngực Lục Lễ Xuyên, cúc áo cũng chẳng được mấy viên, chưa gì đã để lộ ra xương quai xanh thẳng mướt vừa trắng vừa mịn, gần như không thấy rõ mao mạch dưới da. Hai điểm trước ngực cũng rất đáng thương, đầu v bị mút phiếm hồng vẫn chưa hết sưng.
Lần này Từ Nghiệp lại làm người đoàng hoàng, còn nhỏ giọng dò hỏi hắn: “Đau nên không cho mút hửm?”
Lục Lễ Xuyên bị ngôn từ thô tục làm cho mặt hây hây đỏ, liền mở miệng mắng y: “Lão biến thái, anh… bớt nói nhảm…”
“Lại không vui, vậy đúng là không nên rồi.” Từ Nghiệp cắm hai ngón tay chai sạn vào miệng Lục Lễ Xuyên, rồi bừa bãi quấy loạn, quá nữa tưởng chừng như sẽ chọc sâu xuống họng.
Từ Nghiệp lẩm bẩm, rồi ác ý thổi lên đầu v nhưng lại không chịu liếm, bàn tay to thô ráp thì không tha cho dương vt đang nhếch lên dưới háng Lục Lễ Xuyên, khi tuốt còn tiện tay bịt cả lỗ sáo.
Lục Lễ Xuyên kịch liệt lay động ưỡn eo, hai điểm trước ngực đều cực kỳ mẫn cảm, thế mà thứ trí mạng lại bị người ta đùa giỡn xấu xa, tiếng cửa kẽo kẹt vang liên tục, hắn không kiềm chế được là run lên, buột miệng rên rỉ, kèm theo là tiếng khóc rấm rứt hòa lẫn với dục vọng. Hắn muốn trốn tránh, muốn cao trào, nhưng lại không muốn thừa nhận.
“Buông tay… Buông ra đi mà…” Từ Nghiệp ném cá xuống đất, y từ tốn đi tới trước mặt Lục Lễ Xuyên, ngũ quan cương nghị, vừa điển trai vừa cực kỳ sắc sảo, trong đồng tử đen nhánh chỉ có dáng vẻ bối rối của Lục Lễ Xuyên.
Lần nào cũng không cho Từ Nghiệp làm đến cùng, vừa chạm vào mông đã bỏ chạy mất dép, thậm chí còn tình nguyện quỳ nằm dùng chân tuốt, cũng do hắn sợ chết đi được.
Quần lót của Lục Lễ Xuyên bị kéo xuống tận đầu gối, vải quần bị tinh dịch vốn đã cố ý bịt lại nhỏ xuống làm dơ. Lục Lễ Xuyên khó chịu đến mức nước bọt và nước mắt đều tràn ra, hắn nào biết đâu rằng lão biến thái sao lại càng ngày càng động dục, càng ngày càng không chịu tha cho hắn.
Động tác của Từ Nghiệp vẫn không dừng lại, y thả tay ra, tốt bụng há miệng mút lấy ngực hắn, đầu lưỡi không ngừng gảy đầu v, thi thoảng lại đánh vòng, thi thoảng lại mút, tựa như muốn mút ra sữa. Lục Lễ Xuyên bị đau đến vừa thở dốc vừa bị khoái cảm khiến cho rối loạn.
Đùi hắn trơn mướt, mềm mại nõn nà, Từ Nghiệp cởi quần rồi chen dương vt đã sớm ngẩng đầu vào giữa hai chân hắn, giữa cơn say tình Lục Lễ Xuyên kẹp chặt chân theo phản ứng sinh lý, Từ Nghiệp chưa thấy đủ mà mút lấy đầu v hắn, khiến cho hai điểm nhỏ nhắn yếu ớt nhất sưng tấy lên mới chịu.
Lục Lễ Xuyên nức nở khóc loạn, nửa sướng nửa đau vì hai chân bị dương vt ma sát, khóe mắt ầng ậc nước, nhưng lời xin tha còn chưa thốt ra miệng, mà hắn lại đứt quãng nói trong tiếng thở dốc: “Đi với em đi… Từ Nghiệp…”
“…”
Nhịp thở Từ Nghiệp rối loạn không thôi, hắn im lặng chuyển động cơ thể, mặc sức đè Lục Lễ Xuyên lên cửa gỗ dâm loạn, sớm muộn gì cũng chịch em, chịch em không khóc nổi mới thôi.
Y cắn tai Lục Lễ Xuyên, giọng nói tựa như mê hoặc lòng người, vừa xấu xa vừa xen lẫn thương tiếc.
“Anh cực kỳ thích nhìn em khóc.”
Đổng Truy Nguyệt nhìn Từ Nghiệp vác vẻ mặt thoả mãn tìm tới cửa, vốn còn tưởng rằng nay mặt trời mọc đằng Tây rồi.
Ai mà ngờ… thôi được rồi.
Cô bất đắc dĩ đành phải giúp Lục Lễ Xuyên chăn vịt.
Từ Nghiệp ngồi bên ao nhỏ câu cá, vóc dáng y cao lớn, khuôn mặt cương trực lạnh lùng, cần câu là y tự làm, giun cũng là y tự đào, nom giống như y đang khó chịu việc trước đó Đổng Truy Nguyệt đưa cá qua nhà vậy.
Y muốn Lục Lễ Xuyên chỉ ăn của y dùng của y mà thôi.
Đổng Truy Nguyệt sao mà hiểu nổi lòng dạ của ông già này, cô chăn vịt xong lại không nhịn được mà nói: “Trong núi gì cũng tốt, chỉ có cái là không có sóng, muốn gọi điện cũng khó khăn.”
“…”
“Chú Nghiệp, nếu Tiểu Lục nhớ ba mẹ cậu ấy, không chừng sẽ trốn trong chăn tự đau lòng.” Lục Lễ Xuyên nuốt nước miếng, hắn vĩnh viễn vẫn không thể kháng cự lại nổi dáng người của lão biến thái.
Từ Nghiệp nhấc mắt trả lời: “Tôi biết.”
“Nhưng mà cũng vừa khéo, trước khi thầy Viên đi sợ Tiểu Lục chạy ra ngoài, mà trong thôn này chỉ có chú là có thể trị được cậu ấy, đúng là nói chẳng sai.”
Đổng Truy Nguyệt huýt một điệu dân gian làm dọa cả lũ chim đang đậu trên ngọn cây bay đi mất, cô cười bí hiểm, sau đấy mới chậm rãi nói. “Đi đâu về đó?”
“Chú Nghiệp, trong giới nhà giàu ở thành phố Kiến An không ai là không biết cậu ấy, biệt hiệu ở bên ngoài cũng ấn tượng lắm đấy.”
“Chú giám sát chặt vào, bằng không chú Nghiệp đây đã trung niên rồi còn thất tình, cháu cũng không biết phải ăn nói sao với ông Từ đâu.”
Đổng Truy Nguyệt thả búi tóc đuôi ngựa ra, mái tóc xõa tung lại khiến cô để lộ ra dáng vẻ trung tính, cô đi rồi chỉ còn lại ao hồ với những lá cây lửng lơ trên mặt nước.
Từ Nghiệp giống như đã nhập định, cho dù núi Thái Sơn có sụt lở thì mặt cũng không đổi sắc, sau đấy y bỗng đứng lên bẻ gãy cần câu.
Y nhảy ùm xuống ao bắt cá bằng tay, sức lực dũng mãnh, ra tay tàn nhẫn, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Chạng vạng, thôn làng lục tục thắp đèn.
Lục Lễ Xuyên trở người trên giường đất, hắn khóc đến đau họng, đến giờ vẫn không có sức để bò dậy, vừa quay đầu lại đã thấy Từ Nghiệp bắt được một đống cá bước vào, chẳng qua là cả người y đều ướt sũng, cơ bắp căng chặt, làn da màu đồng khá là hấp dẫn, sự gợi cảm vỗ chan chát vào mặt hắn, nhìn cơ bụng rồi đường nhân ngư kìa, quyến rũ chết mất.
Lục Lễ Xuyên nuốt nước miếng, hắn vĩnh viễn vẫn không thể kháng cự lại nổi dáng người của lão biến thái. Từ Nghiệp cứ thế nói: “Ngồi dậy liếm.”
“Đi đâu về đó?”
Từ Nghiệp ném cá xuống đất, y từ tốn đi tới trước mặt Lục Lễ Xuyên, ngũ quan cương nghị, vừa điển trai vừa cực kỳ sắc sảo, trong đồng tử đen nhánh chỉ có dáng vẻ bối rối của Lục Lễ Xuyên.
“Anh cứ nhìn em chòng chọc làm gì?”
Sắc mặt Từ Nghiệp nháy mắt thả lỏng, y thở hắt ra, đôi mày nhíu chặt cũng dần giãn, đoạn nâng tay nhéo cằm Lục Lễ Xuyên, giống hệt như khi vừa mới gặp nhau vậy, chỉ khác là y không cần dùng lực lại có thể khiến Lục Lễ Xuyên để lộ ra đầu lưỡi đỏ hồng giỏi bú mút, cũng từng là nơi liếm dương vt phía dưới của y.
Không một ai dám bắt Lục Lễ Xuyên làm vậy.
Từ Nghiệp y là người đầu tiên.
Và cũng là người duy nhất.
“…”
Từ Nghiệp cắm hai ngón tay chai sạn vào miệng Lục Lễ Xuyên, rồi bừa bãi quấy loạn, quá nữa tưởng chừng như sẽ chọc sâu xuống họng.
Lục Lễ Xuyên khó chịu đến mức nước bọt và nước mắt đều tràn ra, hắn nào biết đâu rằng lão biến thái sao lại càng ngày càng động dục, càng ngày càng không chịu tha cho hắn.
Từ Nghiệp cứ thế nói: “Ngồi dậy liếm.”