Edit: Sơ Ri
Beta: Linh Lăng
Nguyễn Vân Kiều có thể nghe thấy người bên kia điện thoại hít một hơi thật sâu một cách rõ ràng.
Sau đó thì không nói gì nữa.
Nguyễn Vân Kiều biết, không phải là Dư Lạc đủ bình tĩnh, mà là chắn chắc bây giờ Dư Lạc đang ở một nơi không thể la to được cho nên cô ấy mới có kiểu im lặng như vậy!
Nguyễn Vân Kiều nói đầy ngượng ngập: "Chuyện đó... có phải không thích hợp lắm không? Chúng ta có thể hủy hợp đồng này không?"
"Hủy cái mốc xì!" Dư Lạc bước vội vào văn phòng mình rồi đặt mông ngồi xuống ghế, "Em có biết làm đại diện cho nhãn hàng này quan trọng đến mức nào không?! Em có biết chị tốn bao nhiêu công sức không? Hủy cái gì mà hủy!"
"Nhưng kia là bạn trai cũ của em đó... Chị không ý kiến à?"
Dư Lạc ngồi xuống rồi nên bình tĩnh lại được một chút, nói: "Không phải em nói hồi đại học em từng yêu đương sao... Đợi đã, cậu ấy là cái người mà em chia tay hồi đó hả?"
Nguyễn Vân Kiều: "Vâng..."
"Vậy sao em lại không nói cho chị biết!"
"Thì đó giờ chị có hỏi em đâu."
"Chị tưởng là một sinh viên bình thường thôi! Nào biết là Lý Nghiên đâu!" Dư Lạc nói, "Hơn nữa lại chẳng có chút phong thanh nào, lúc trước bọn em bí mật yêu nhau hả?"
Nguyễn Vân Kiều: "Cũng không hẳn là bí mật, dù sao lúc ấy đều là sinh viên cả, không phải là nghệ sĩ... Hơn nữa bên phía cậu ấy ém tin tức dữ lắm."
"Vậy được rồi." Dư Lạc nói, "Chỉ cần hai đứa không nói thì bây giờ cũng không ai biết."
"Cũng có lý, nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, không thể bỏ công việc làm đại diện này được." Dư Lạc nói, "Không lẽ em còn có ý với cậu ấy à? Hai người quay lại với nhau rồi?"
Nguyễn Vân Kiều vội lắc đầu: "Không có!"
"Vậy chẳng phải là được rồi sao, coi như là không có chuyện này đi, cứ an tâm quay quảng cáo thôi."
"Ờm..."
Được rồi, dù sao cũng không ai biết... Khó khăn lắm cô mới giành được công việc đó, sao cô phải lùi bước chứ.
Nhưng ngày hôm sau đến phim trường, Nguyễn Vân Kiều vẫn định đi tìm Lý Nghiên để hỏi tại sao anh lại nhận quảng cáo, nhưng anh không đến, vài ngày sau đó nữa anh cũng vẫn không xuất hiện.
Nghe Dương Án nói, anh phải đi tỉnh khác để thi đấu nên mới không đến đây. Nguyễn Vân Kiều không muốn quấy rầy anh ngay lúc anh phải thi đấu nên đành kiềm chế lại, tự nhủ lần sau gặp anh rồi tính tiếp.
Việc này cứ kéo dài đến tận thứ Sáu.
Tối nay có một bữa tiệc của hãng trang sức, Nguyễn Vân Kiều là người phát ngôn của hãng trang sức này nên phải tham dự.
Vì thế buổi chiều sau khi diễn xong, Dư Lạc lập tức đưa cô đến khách sạn tổ chức tiệc tối để trang điểm.
Ngay khoảnh khắc khi mới nhìn thấy Nguyễn Vân Kiều, Dư Lạc đã giữ cô lại hỏi: "Tại sao!"
Nguyễn Vân Kiều chẳng hiểu gì: "Tại sao cái gì cơ?"
"Hôm nay Khương Phó Thành đi công tác về! Em có biết chị nói với anh ấy chuyện bạn trai cũ của em, anh ấy nói gì không!!!"
Nguyễn Vân Kiều hiểu được tại sao Dư Lạc kích động như thế ngay lập tức: "Anh ấy nói gì..."
"Mẹ nó! Chị còn tưởng chị nắm được một tin tức bên lề của em, rảnh rỗi kể chơi với anh ấy, nào ngờ người này lại nói đã biết từ lâu rồi!!! Nguyễn Vân Kiều! Anh ấy biết từ lâu rồi!!!"
Nguyễn Vân Kiều cũng không ngạc nhiên khi Dư Lạc nói cho Khương Phó Thành nghe, chuyện của cô ấy à, cô chẳng có gì phải giấu ông chủ của mình là Khương Phó Thành cả.
Cô che tai lại, nói: "Chị nói nhỏ chút."
"Thân là quản lý của em, vậy mà lại biết muộn hơn anh ấy, giờ có chuyện gì là em bỏ qua luôn chị để nói với anh ấy đúng không!"
"Oan quá, tuyệt đối không phải thế, anh ấy biết là bởi vì hồi đại học anh ấy từng bắt gặp bọn em bên nhau, hơn nữa em thề, lúc trước em cũng không biết anh ấy biết chuyện này, về sau lúc anh ấy đến câu lạc bộ thăm, em mới biết hóa ra anh ấy biết Lý Nghiên là ai đó chứ..."
Dư Lạc híp mắt: "Thật à?!"
"Chắc chắn thật mà chị Dư Lạc của em ơi." Nguyễn Vân Kiều không thể nói rõ được, "Hơn nữa sao em lại có thể bỏ qua chị mà nói riêng cho anh ấy nghe được chứ."
"Sao lại không thể, chẳng phải quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt sao."
"Nào có?"
Dư Lạc nhéo mặt cô, cười quái dị: "Tốt nhất là không có đi đó."
Nguyễn Vân Kiều: "?"
——
Hôm nay đi thảm đỏ, cô mặc một chiếc váy dạ hội nhung đen của một thương hiệu lớn, tà xẻ cao. Vì để có thể nhét vừa bản thân mình vào chiếc váy, Nguyễn Vân Kiều không ăn một miếng cơm nào cho dù đã mệt mỏi cả ngày.
Trang điểm xong, mọi người giúp Nguyễn Vân Kiều mặc váy dạ hội vào.
"Rồi, đẹp rồi, đeo trang sức lên ra ngoài chụp ảnh đi."
Chụp ảnh trong khách sạn trước khi lên thảm đỏ cũng là một thủ tục thông thường. Nguyễn Vân Kiều bước đi trên hành lang trong sự vây quanh của đám đông.
Chụp ảnh xong, các nhân viên công tác chỉnh sửa ảnh tại chỗ để chuẩn bị đăng lên blog chính thức vào buổi tối.
Sau đó Nguyễn Vân Kiều lại đi thảm đỏ.
Hôm nay ngôi sao được nhãn hàng trang sức này mời ngoài Nguyễn Vân Kiều ra còn có những người khác, nhưng bởi vì cô là người phát ngôn của nhãn hàng cho nên thời gian đứng trên sân khấu và thảm đỏ lâu hơn.
Sau khi xuống thảm đỏ, Nguyễn Vân Kiều bước vội vào hậu trường dưới sự dẫn dắt của Thỏ, bởi vì lát nữa cô phải ra nhận phỏng vấn nên cần quay về dặm lại lớp trang điểm.
Hơn nữa, cô cảm thấy mình sắp chết đói rồi! Phải ăn chút cơm thôi...
"Dư Lạc lại không cho cô ăn cơm à." Mới vừa rẽ vào hành lang, cô chợt nghe thấy một tiếng cười nhẹ.
Nguyễn Vân Kiều đưa mắt nhìn, lúc này cô mới phát hiện ra Khương Phó Thành cũng ở đây, anh ta đang mặc một bộ đồ vest chỉnh tề, xem ra anh ta cũng được mời đến bữa tiệc trang sức này.
"Tổng Giám đốc Khương, chị Dư Lạc không nói tôi biết anh cũng ở đây tối nay."
Khương Phó Thành đi tới: "Hôm nay tôi về Bắc Kinh sớm nên quyết định đến đây đột xuất."
"À, vậy giờ anh muốn đến phòng tiệc bên kia à?"
"Ừ."
"Vậy anh mau đi đi, tôi sắp chết đói rồi, đúng thật là người đại diện vàng Dư Lạc của anh không cho tôi ăn cơm đấy, giờ bất luận thế nào tôi cũng phải vào ăn một chút, váy rách tôi cũng kệ."
Người trước mắt hôm nay mặc một chiếc váy nhung mỏng, môi đỏ tóc xoăn, dáng người duyên dáng, đứng ở đó trông cực kỳ quyến rũ, cực kỳ xinh đẹp.
Thế nhưng cách cô cau mày lẩm bẩm lại vô cùng đáng yêu, kết hợp hai thứ lại cũng không hề mâu thuẫn, mà lại khiến cho người ta cảm thấy dễ thương, không thể rời mắt được.
Khương Phó Thành rất thích dáng vẻ này của cô, dù bao nhiêu năm trôi qua, anh ta nhìn mãi vẫn không thấy chán.
Khương Phó Thành đến gần, trên mặt hơn gợn lên ý cười, "Tối nay kết thúc buổi tiệc, tôi lại dẫn cô đi ăn nhé."
Nguyễn Vân Kiều có chút bất lực: "Vậy hy vọng tôi có thể trụ đến cuối cùng... Được rồi, anh mau đi đi, tôi cũng phải vào rồi."
"Ừ."
"Chờ một chút —" Ngay lúc Nguyễn Vân Kiều bước ngang qua Khương Phó Thành, anh ta lại gọi cô.
Nguyễn Vân Kiều quay đầu lại: "Sao thế?"
Ngay khoảnh khắc cô quay đầu lại, Khương Phó Thành khụy gối nửa quỳ trước mặt cô. Nguyễn Vân Kiều sửng sốt, cô gần như là định lùi về sau ngay tức thì, nhưng Khương Phó Thành lại kéo lấy cổ chân cô.
Cô lập tức không động đậy, chỉ nhìn theo bàn tay của anh ta đưa lên rồi nhẹ nhàng cài lại mắc cài đôi cao gót không biết rơi ra từ lúc nào cho cô.
Nguyễn Vân Kiều mím môi, có chút đơ người.
Khương Phó Thành làm xong thì nhanh chóng đứng lên, anh ta thản nhiên nói: "Mắc cài rơi ra mà cũng không biết, không sợ vấp ngã sao."
Thỏ bên cạnh đỏ mặt ngay: "Xin lỗi xin lỗi, em không phát hiện..."
Khương Phó Thành: "Lần sau nhớ để ý."
"Vâng thưa Tổng Giám đốc Khương."
Khương Phó Thành hơi gật đầu rồi bỏ đi.
Thỏ nhẹ nhàng thở phào, sau đó lập tức ngồi xuống kiểm tra giày cao gót cho Nguyễn Vân Kiều thêm vài lần, xác nhận không có vấn đề gì xong mới đứng lên: "Làm em sợ muốn chết... Đi thôi Vân Kiều."
Ánh mắt Nguyễn Vân Kiều dừng trên bóng lưng của Khương Phó Thành, một hồi lâu mới gật đầu rời đi với Thỏ.
——
Quay về phòng rồi, Nguyễn Vân Kiều cũng không thật sự ăn cơm, bởi vì lát nữa cô còn phải mặc chiếc váy này xuống phỏng vấn nữa.
Cô ăn hai thanh sô-cô-la và một miếng bánh phô mai xong thì cũng không cần ăn cơm nữa.
Chờ đến lúc phỏng vấn xong cũng đã sắp chín giờ, cô nhịn đói cả một ngày nhưng đến lúc này cô chẳng còn cảm giác gì nữa, chỉ thấy mệt, muốn nhanh chóng quay về nghỉ ngơi thôi.
"Tổng Giám đốc Khương đến rồi à, tôi còn tưởng anh rời đi từ sớm rồi." Đoàn người Dư Lạc ra khỏi phòng khách sạn thì nhìn thấy Khương Phó Thành đang đứng ở cửa.
Khương Phó Thành nhìn về phía Nguyễn Vân Kiều, cô vẫn chưa tẩy trang nhưng đã thay váy dạ hội ra rồi, giờ cô đang mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình.
Khương Phó Thành: "Đói rồi nhỉ, đi ăn chút gì đi."
Nói thì là nói với mọi người, nhưng mắt thì chỉ nhìn mỗi Nguyễn Vân Kiều.
Dư Lạc thấy rõ như thế thì giật thót trong lòng, nhưng mặt vẫn giữ bình tĩnh, cô ấy nói: "Đi thôi Vân Kiều, Tổng Giám đốc Khương lại muốn mời rồi. Tổng Giám đốc Khương, anh mời mọi người ăn gì thế?"
Khương Phó Thành: "Cô chọn đi."
Dư Lạc: "Thôi để Vân Kiều chọn đi."
Nguyễn Vân Kiều xua tay: "Tôi không muốn ăn, tôi hơi mệt, mọi người đi ăn đi."
Khương Phó Thành nói: "Tôi đặt vài món về nhà cô nhé?"
Nguyễn Vân Kiều: "Không cần đâu, nhà tôi cũng có đồ ăn rồi. Nhưng bây giờ tôi thật sự không muốn ăn gì cả, chỉ muốn ngủ thôi, mọi người đi đi."
Lúc này Nguyễn Vân Kiều thật sự cảm thấy không muốn ăn, nghĩ đến món gì cũng cảm thấy buồn nôn.
Ở hiện trường có rất nhiều nhân viên công tác, ai ai cũng bận bịu đến tận bây giờ, vốn Dư Lạc đang muốn mời mọi người cùng đi ăn. Cho nên dù cho Nguyễn Vân Kiều không muốn đi, bữa cơm hôm nay nhất định phải mời mọi người ăn, vì thế Dư Lạc giao nhiệm vụ cho Thỏ đưa người về nhà an toàn trước.
Nguyễn Vân Kiều đi rồi, mọi người cũng lục tục đến bãi đỗ xe.
Dư Lạc ngồi xe của Khương Phó Thành, sau khi lên xe, cô ấy nhẹ nhàng vỗ vai Khương Phó Thành: "Tổng Giám đốc Khương, Nguyễn Vân Kiều không đi, anh còn mời cơm không đấy."
Khương Phó Thành nhìn cô ấy một cái, hai người là bạn bè lâu năm, cũng là cộng sự tốt trong giới kinh doanh, Dư Lạc thăm dò như thế, đương nhiên Khương Phó Thành cũng hiểu ngay.
Khương Phó Thành nở nụ cười: "Đương nhiên rồi."
"Còn tưởng anh không có lương tâm, không thèm mời nữa." Dư Lạc liếc nhìn anh ta, nói: "Này, bắt đầu từ khi nào thế."
"Không biết."
Mặt Dư Lạc đầy bối rối: "Anh là cái kiểu yêu mà không có lý do, một khi yêu vào là quên luôn lối về à?"
Khương Phó Thành nghĩ nghĩ: "Thật ra cũng không văn vẻ đến thế, chỉ là tôi thật sự vẫn luôn thích cô ấy."
Dư Lạc xoa ấn đường: "Vốn chỉ đang là tin đồn, không ngờ anh lại thật sự... Vậy anh có biết suy nghĩ của Vân Kiều thế nào không?"
"Không rõ lắm."
"Được rồi..."
Xe từ từ khởi động, đột nhiên Khương Phó Thành nói: "Hôm nay cô nói trong điện thoại, người phát ngôn của Phi Tước là Lý Nghiên đúng không?"
"Đúng vậy, người yêu cũ của Vân Kiều đấy, không phải anh cũng biết à. Thật sự luôn ấy... Anh biết chuyện này mà đó giờ không chịu nói, làm sáng nay tôi nói chuyện với anh, tôi còn tưởng tôi là người đầu tiên biết." Dư Lạc nói xong, thấy Khương Phó Thành cũng không tiếp lời, đột nhiên cô ấy nghĩ ra gì đó, "Đợi đã, không phải là anh... ghen đấy chứ."
Khương Phó Thành nhìn cô ấy một cái.
Dư Lạc kinh hãi: "Không phải đấy chứ, Tổng Giám đốc Khương mà cũng có lúc như này à? Anh mà cũng có cảm giác khủng hoảng á?"
Khương Phó Thành mặc kệ cô ấy.
Dư Lạc đành nói: "Được rồi yên tâm đi, Vân Kiều nói, trước mắt con bé không có ý định quay lại với người cũ."
Khương Phó Thành: "Thế à?"
"Đúng thế, cho dù có quay lại... Hợp đồng này tôi đã ký rồi, tôi không vi phạm hợp đồng đâu, cho dù ông chủ anh đây yêu cầu cũng không thể làm tôi vi phạm hợp đồng được, người phát ngôn nhãn hàng này khó giành lắm đó."
Ngoài miệng thì Dư Lạc nói thế, nhưng trong lòng cô ấy biết Khương Phó Thành là người thế nào, anh ta không thể nào vì mấy chuyện tình cảm mà hủy hoại việc làm ăn được.
Cô ấy nói đùa: "Hơn nữa nếu anh cảm thấy khủng hoảng, sao anh lại không nói với Vân Kiều đi, tôi còn tưởng anh sẽ đi tỏ tình với người ta đấy."
"Vẫn chưa có cơ hội thích hợp."
Dư Lạc sững sốt, lập tức nghiêm túc: "Anh định tỏ tình thật à."
Khương Phó Thành cười: "Cô nói xem."
——
Nguyễn Vân Kiều ngủ luôn ngay trên xe, sau khi Thỏ chạy đến hầm đỗ xe rồi, cô ấy mới quay lại gọi Nguyễn Vân Kiều dậy.
Nguyễn Vân Kiều mơ màng mở mắt: "Đến rồi à?"
"Vâng, đến rồi."
Nguyễn Vân Kiều: "Ừm, vậy chị lên đây, em lái xe đi tìm bọn họ ăn cơm đi."
Thỏ: "Lát nữa em mang chút đồ đến cho chị nhé."
"Chị ngủ, đừng gọi chị dậy, trong tủ lạnh vẫn còn một ít thức ăn, đói bụng chị có thể tự giải quyết."
Nói xong, Nguyễn Vân Kiều dứt khoát mở cửa bước xuống.
Đứng trước cửa thang máy, cô nhìn giờ trên màn hình điện thoại rồi ngáp một cái.
"Về rồi à." Đột nhiên một âm thanh vang lên.
Bước chân của Nguyễn Vân Kiều khựng lại, cô nhìn về phía người đứng trong góc tường
Đã mấy ngày rồi cô không gặp anh kể từ khi biết chuyện quảng cáo kia.
"Sao cậu lại ở đây."
Lý Nghiên nói: "Tôi vừa đến, đang định gọi điện cho cậu thì không ngờ lại thấy cậu ở đây."
Nguyễn Vân Kiều: "À... Tối hôm nay tôi có hoạt động, có chuyện gì thế?"
"Không có gì, tôi lái xe ngang qua tiệm bán hoành thánh trước kia nên mua một phần."
Lý Nghiên đưa tay, lúc này Nguyễn Vân Kiều mới thấy tay anh đang cầm một túi to, anh vừa đưa qua, mùi lập tức bay lên, một mùi hương rất quen thuộc...
"Đây là?"
"Hoành thánh đó, của tiệm gần căn nhà kia, cậu thích ăn đó."
Nguyễn Vân Kiều ngẩn người, trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại chấn động, nhịn không được mà dâng lên chút cảm giác ngọt ngào.
Hơn nữa, vốn vừa rồi cô cảm thấy mình không muốn ăn uống gì cả, thế nhưng bây giờ, khi ngửi thấy mùi hương này, cảm giác thèm ăn lại trỗi dậy.
Ọt –
Lúc này bụng lại kêu lên không đúng lúc, ở bãi đỗ xe trống trải yên tĩnh như thế này, âm thanh cực kỳ rõ ràng.
Nguyễn Vân Kiều: "..."
Lý Nghiên nhíu mày: "Cậu không ăn tối à?"
Nguyễn Vân Kiều hắng giọng: "Phải mặc váy dạ hội nên không ăn cơm được."
"Vậy hoạt động kia xong rồi sao không chịu ăn cơm."
"... Không muốn ăn."
Lý Nghiên: "Quản lý của cậu cũng mặc kệ sao."
"Tôi không muốn ăn, người ta cũng không thể ép tôi được."
Lý Nghiên kéo tay cô qua, dứt khoát đặt túi hoành thánh lên tay cô: "Không muốn ăn cũng phải cố ăn một chút, về nhà phải ăn ngay đấy."
Có lẽ là do cô đói rồi, cũng có lẽ là hoành thánh quá thơm, Nguyễn Vân Kiều cũng không từ chối.
Cô nhìn anh, nói: "Đúng rồi, quảng cáo của thể thao Phi Tước kia..."
"Sao thế."
"Bọn họ nói cậu nhận quảng cáo."
"Ừ."
Nguyễn Vân Kiều: "Không phải cậu không bao giờ nhận quảng cáo mà, cậu đừng nói với tôi là vì tôi nên cậu mới..."
"Nếu đúng là thế, không lẽ cậu định rút à?"
Nguyễn Vân Kiều khẽ hừ một tiếng: "Cũng không phải là không được."
Khóe miệng Lý Nghiên hơi cong cong: "Vậy thì không phải, lúc tôi nhận, sao tôi biết bọn họ muốn chọn ai chứ."
"... Giả dối chết đi được."
"Hết cách rồi, tôi muốn theo đuổi cậu."
Theo đuổi... cậu...
Tuy Nguyễn Vân Kiều đã biết tâm tư của anh từ lâu, nhưng bây giờ nghe anh nói ra như thế, cô vẫn cảm thấy giật mình.
Không ngờ Lý Nghiên này cũng có ngày phải theo đuổi người khác.
Tai Nguyễn Vân Kiều có chút nóng, cô nhìn chằm chằm lấy anh, nói một hơi: "Người theo đuổi tôi nhiều lắm, cậu phải hỏi xem mấy người xếp trước cậu mấy con phố có đồng ý hay không đã."
- -------------------