Máy tính mở ra, Gia Hàng kháng cự không muốn xem. Nhưng không xem không có nghĩa là những ý nghĩ trong đầu cô không loạn lên. Có một loại kϊƈɦ thích quen thuộc va vào mạch máu, cô nghe được máu trong người mình đang không hề an phận mà gào lên vô cùng hung hãn. Giống như một tay thợ săn giỏi giang đã nhàm chán thật lâu nay đột nhiên gặp phải bầy sói khiến lông tơ cả người dựng lên vô cùng hưng phấn. Cô trời sinh không phải một chiến binh mà là một hacker. Cô ngửi được hơi thở của đồng loại, có thể chậm rãi sờ soạng để tìm ra chỗ bọn họ ẩn thân, tìm được mục tiêu sau đó tranh đoạt, nhất quyết thắng thua.
Nhưng …… Nhất định phải khống chế bản thân. Năm năm, từng ngày giống như những giọt nước lắng đọng thành một đại dương mênh ʍôиɠ, vô bờ bến, trộn lẫn không tách rời. Gia Hàng đã quen với những ngày bình yên không cần chiếu đấu. Cô cắn chặt răng, vò đầu bứt tai đi tới đi lui trong phòng. Không được, cô đột nhiên lắc đầu, không thể đến gần máy tính được, cô phải rời khỏi nơi này ngay. Cô cần không khí trong lành, đi hóng gió hoặc đi chạy bộ hoặc đến…… Sân tập bắn.
Hai mắt Gia Hàng sáng rọi rạng rỡ, cả người như gió xoáy rời khỏi văn phòng.
Đứng trước sân tập bắn, nhìn khoảng tường bao rồi Gia Hàng lại vô lực nhìn trời xanh. Nơi này có phải muốn vào là vào đâu. Có lẽ sau khi báo qua tầng tầng các cấp là cô có thể vào nhưng sẽ có người đi theo, giảng giải, vậy còn gì lạc thú nữa. Ánh mặt trời tốt như thế, thời tiết đẹp như thế, cô đi vòng quanh tường bao một lần, cậu lính gác ở chòi canh đã nhìn cô mấy bận. Lúc này cô còn đùa dai mà đá đá bức tường, đang phát tiết thì nghe thấy phía sau có người trầm giọng nói: “Đá đến gãy chân cửa cũng không mở ra đâu.”
Hả, giọng nói trong trẻo, dễ nghe chết đi được. Gia Hàng ha hả cười hai tiếng, chậm rãi xoay người thấp giọng nói: “Trung tá Loan, sao anh lại ở đây?”
Loan Tiêu không nói chuyện, anh ta chỉ chăm chú đánh giá Gia Hàng. Ngũ quan của cô không được coi là đẹp nhưng lúc này khuôn mặt cô lại giống như phủ một tầng ánh sáng, nhìn cực kỳ thoải mái, đặc biệt là đôi mắt kia lúc cười rộ lên cực kỳ thu hút.
Các chiến hữu đã từng nói chuyện phiếm, nói nhân tài tốt nhất của đất nước đều ở trong quân đội. Đây là điều cần thiết, một quốc gia mà không có tự tin thì nói chuyện gì cũng đều là giả. Mỗi một năm có rất nhiều tinh anh được tuyển vào quân đội. Anh ta cũng từng là tinh anh, bốn năm qua đi với Dạ Kiếm. Gia Hàng hẳn cũng thế, nếu không sao cô có thể vào quân đội? Tính cách này…… Không cách nào hình dung, lại rất có ý tứ.
“Có phải anh không bao giờ cười không?” Gia Hàng đến gần, phát hiện vẻ mặt anh ta vĩnh viễn là vẻ cách xa người ngàn dặm.
Loan Tiêu mất tự nhiên mà dời ánh mắt nói, “Công việc của tôi khiến tôi không cười nói nhiều.” Người anh ta phải nhắm bắn là kẻ địch, một khi bóp cò là người trước mặt sẽ chậm rãi chết. Có lẽ bọn họ chết là đáng nhưng cái chết vĩnh viễn tàn khốc.
Gia Hàng cười cười, không hỏi tiếp, những bí mật thuộc công việc đó cô không thể hỏi. Lúc này cô nhìn về phía tường bao, nhảy dựng lên muốn nhìn xem bên trong là bộ dạng gì.
“Cô thích bắn súng sao?” Loan Tiêu nhìn thấy cô ra khỏi văn phòng thì chân giống như không có lý trí mà đi theo cô.
Gia Hàng nhảy đến cả người đầy mồ hôi, cuối cùng đành từ bỏ nói: “Không phải tôi thích mà là sùng bái. Anh thì sao, bắn súng tốt không?”
Loan Tiêu nuốt nuốt nước miếng đáp: “Tàm tạm!”
“Anh biết tay súng bắn tỉa không?”
“Hiểu biết một chút.”
“Vậy khẳng định anh đã nghe nói đến Cao Lĩnh, anh ta thật sự có thần kỳ đến thế không?”
Nếu không phải ánh mắt cô quá bình tĩnh thì Loan Tiêu thật sự hoài nghi cô đang trêu chọc mình. Anh nói, “Chúng tôi có quen.”
Gia Hàng kϊƈɦ động, giống một đứa nhỏ nhìn thấy một miếng bánh rõ to, cô vội túm lấy anh ta hỏi, “Có phải mỗi hành động của anh ta đều chuẩn như người máy không? Có phải dưới tình huống nào anh ta đều không sơ xuất không…… Ha, tôi biết vì sao anh không cười rồi,” Gia Hàng chỉ vào mặt anh ta nói, “Anh có hai cái lúm đồng tiền.” Hàm răng cũng không quá chỉnh tề.
Loan Tiêu cơ hồ đông cứng lại mà hất Gia Hàng ra, “Trung tá Gia……” Anh ta cảm thấy giọng điệu của mình có hơi nặng lời nên vội quay đầu đi. Vừa rồi anh ta cười sao? Sao có thể? Lần trước anh ta cười là lúc nào anh ta cũng không biết.
Chờ tâm tình ổn định lại anh ta mới xoay người nhìn cô. Gia Hàng còn đang cười, không hề có hình tượng mà há miệng rõ to. Loan Tiêu im lặng mà chống đỡ, lần đầu tiên trong đời anh ta có cảm giác thất bại. Anh ta không muốn cô hiểu lầm, đồng thời cũng muốn vì bản thân giải thích một phen, “Tay súng bắn tỉa của quân đội khác với tay súng bắn tỉa của cảnh sát. Cảnh sát đều có người yểm hộ, bắn trong khoảng cách an toàn. Quân đội thì giống như thâm nhập vào lòng địch, độc lập mà chấp hành nhiệm vụ thế nên cần lén lút, phải ngụy trang, kỹ năng sinh tồn trong dã ngoại cũng phải có. Chỉ cần sơ xuất một chút sẽ bỏ mạng thế nên tay bắn tỉa của quân đội cần có tố chất tâm lý ngoan cường và những yêu cầu hà khắc khác. Đối với một tay súng bắn tỉa mà nói thì cẩn thận là trêи hết. Trước khi hành động anh ta cần biết được tình huống của đối phương rõ như lòng bàn tay sau đó quyết định mình phải đi ở đâu, đi thế nào, mang theo trang bị gì, dùng cái gì để ngụy trang, làm sao để liên lạc và nếu trong trường hợp khẩn cấp thì làm thế nào, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì làm sao để an toàn rút lui, còn nếu không hoàn thành được thì phải làm sao để tránh tổn thất.”
“Phức tạp thế sao?” Gia Hàng thật vất vả mới ngừng cười. Loan Tiêu không giống một kẻ văn nhân lõi đời mà lúc nói chuyện nghiêm túc nhìn anh ta đặc biệt chân thành.
“Kỹ năng bắn súng là yếu tốt mấu chốt nhất. Một cái tay súng bắn tỉa ở dưới bất kỳ tình huống nào đều phải ở xa mục tiêu cần nhắm nhất. Đó là khoảng cách để bọn họ đảm bảo rút lui an toàn cho bản thân. Nếu có thể đạt được trình độ thuần thục thì ít nhất cần luyện từ đến phát đạn mới có thể coi như đủ tư cách luyện tập tiếp.”
“Có phải Cao Lĩnh trả giá nhiều hơn người khác nên mới có thể đạt tới trình độ đó không?”
Loan Tiêu nhanh chóng rũ mắt sau đó nâng tay nhìn đồng hồ nói: “À, sắp giờ rồi, cô có muốn vào xem không?” Anh ta chỉ chỉ tường bao, những gian khổ và tàn khốc mà tay súng bắn tỉa phải trải qua anh ta không muốn nói khiến cô sợ.
“A, hỏng rồi, hỏng rồi, không biết có thể đuổi kịp xe buýt không?” Gia Hàng hoảng loạn mà chạy tới bến xe buýt, miệng vội nói, “Nói sau nhé, tạm biệt!”
Loan Tiêu nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó đứng ngây ra thật lâu.
“Hôm nay đến sớm quá!” Trác Thiệu Hoa ngẩng đầu lên từ bàn làm việc vì nghe thấy tiếng chạy như bay trêи hành lang. Một khắc cửa bị đẩy ra anh đã cười.
Trêи trán Gia Hàng toàn là mồ hôi, cô lấy tay làm quạt mà thở hổn hển nói không nên lời. Trác Thiệu Hoa đau lòng đi vào phòng nghỉ lấy khăn lạnh ra lau cho cô. “Em cứ đi từ từ cũng được mà, anh sẽ chờ em.”
“Em biết thủ trưởng sẽ chờ, nhưng đã lâu chúng ta không hẹn hò, nếu có tình huống khẩn cấp nào đó thì chẳng phải anh sẽ lại phải đi sao?” Gia Hàng nhìn nhìn văn phòng của phó quan, giọng nhẹ đến giống nói thầm.
Tim Trác Thiệu Hoa run lên, lúc đón lấy khăn anh thuận tay ôm lấy eo Gia Hàng. Ở khoảng cách gần thế này anh có thể ngửi được mùi mồ hôi nhè nhẹ trêи người cô. Đây là hẹn hò sao? Trêи bàn chất đầy công văn, đường dây điện thoại nội bộ kia có thể vang lên bất kỳ lúc nào, trong văn phòng của mấy vị phó quan vẫn vang lên tiếng gõ bàn phím lạch cạch, có chỗ nào giống hẹn hò đâu? Thậm chí không có một bó hoa tươi nào. Đối với Gia Hàng anh quả thật có chút hổ thẹn. Anh nhỏ giọng nói: “Đói bụng rồi phải không? Lát nữa đi ăn cơm tối với anh.”
“Vâng!” Những người khác đều đã đi ăn tối, nơi này chính là thế giới của hai người bọn họ. Gia Hàng tiến vào phòng nghỉ, cửa sổ trong này rất rộng, còn có một cái sân nhỏ xinh đẹp. Cô đẩy cửa sổ ra đón làn gió mát thổi vào. Nói là phòng nghỉ nhưng chỗ này không có giường, chỉ có một cái ghế sô pha. Có không ít đêm thủ trưởng đã một mình nằm đây, Gia Hàng ngồi xuống vuốt ve cái ghế, trái tim đập liên hồi.
Thân phận hiện tại của thủ trưởng không cho phép anh một mình đi tàu điện ngầm, vào nhà ăn, dạo công viên hoặc rạp chiếu phim. Sau khi về nhà thì bên trái là Luyến Nhi, bên phải là Phàm Phàm, hai người cơ hồ chỉ có thể ở riêng trong phòng ngủ. Gia Hàng không oán giận, cô biết không thể yêu cầu một người đàn ông đã văn thao võ lược, lại còn tinh thông cầm kỳ thư họa.
Thấy bên ngoài an tĩnh lại, Trác Thiệu Hoa bưng một chậu trúc vào, đặt trêи bàn trà trước ghế sô pha nói: “Ít nhất còn có tí màu xanh.” Những cây trúc nhỏ thanh tú trong trẻo gần như nước mùa xuân nhuộm màu xanh.bg-ssp-{height:px}
Gia Hàng cong môi cười, thủ trưởng đang cố tạo không khí lãng mạn!
Lính cần vụ đưa bữa tối đến, hai bát mỳ lạnh, hai đĩa đồ ăn và hai chai bia. Trác Thiệu Hoa mở bia đưa cho Gia Hàng, cô cúi người tới mổ lên môi anh nói: “Hôm nay thật vui vẻ.”
“Anh muốn em chia sẻ với anh,” hôn nhân chính là chia sẻ, cùng một phòng, một cái giường, một nhà vệ sinh, có khi bị cảm cúm cũng là “Có nạn cùng chịu”.
Thủ trưởng cởi quân trang, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, vạt áo kéo ra nhưng không hề loạn, sợi tóc vẫn đen bóng như mực. Bảy năm, dù phong cảnh có đẹp thì cũng sẽ khiến người ta mệt mỏi, nhưng mỗi nụ cười của thủ trưởng đều khiến lòng cô rung động. Hai người ngồi dựa gần như thế giống như hai dây đàn đồng thời phát ra âm thanh.
“Kim Thánh Thán bình luận Tây Sương, đúc kết viết ra được ’ chuyện vui thích’. Hôm nay em cũng có rất nhiều ‘chuyện vui thích’.” Gia Hàng dựng thẳng ngón tay lên nói, “Một là không thấy thím Đường gọi điện thoại tới chứng tỏ cả ngày hôm nay Luyến Nhi không gây phiền toái nào, thật vui vẻ. Hai là hôm nay họp thường kỳ em nghe được một ít chuyện kϊƈɦ thich, rất hợp với tâm tình của em. Ba là mới vừa rồi em vô tình phát hiện được nhược điểm của một đồng nghiệp. Bốn là tuy chạy hơi mệt nhưng em vẫn đuổi kịp xe buýt và còn có chỗ trống để ngồi. Năm là cơm chiều em thích ăn mỳ lạnh, không chỉ thế còn có anh cùng ăn với em. Sáu……”
“Dưới lầu có cây, trêи bầu trời có mặt trăng, dưới ánh trăng có anh, trong lòng anh có em, thật là vui vẻ.” Trác Thiệu Hoa trầm tĩnh, ánh mắt sâu như biểu rộng, nhưng trong đó nước biển đang nhộn nhạo.
“Thiệu Hoa!” Gia Hàng ngã vào một mảnh sóng nước đó, cô thấy trêи cằm thủ trưởng mọc râu lún phún, nhìn thấy hầu kết nhấp nhô của anh, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh.
“Thật xin lỗi, công việc quả thực rất bận, nhưng anh đã quên mất mình không chỉ là thủ trưởng của quân khu Nam Kinh mà còn là người yêu của Gia Hàng. Một người đàn ông mà đến thời gian quan tâm người mình yêu cũng không có thì sao xứng đáng nói đến sự nghiệp và thành tựu.” Trác Thiệu Hoa ôm lấy Gia Hàng, ôm cô ngồi lên đùi mình, những lời cô nói vừa rồi khiến anh nghe mà chua xót. Niềm vui của cô gái nhỏ này sao mà đơn giản như thế, nhưng anh đã cho cô được bao nhiêu?
“Về sau, anh sẽ sửa lại.”
Gia Hàng cười gật gật đầu, cô sẽ không giả vờ làm người rộng lượng vì nghĩa lớn mà nói thủ trưởng chỉ cần lo cho nước cho dân còn gia đình đã có em. Cô chỉ nói: “Anh cố gắng đừng làm việc qua đêm không về nhà nhé?” Cái sô pha này sao ngủ thoải mái được, anh cao lớn như thế mà ngủ ở đây thì chẳng phải sẽ rất khó chịu ư?
“Được!” móc lấy ngón tay út cô ngoắc ngoắc, anh hứa hẹn sau đó hỏi, “Còn gì khác không?”
“Anh có rảnh thì quản con gái anh đi.”
Cô vừa lải nhải vừa ăn xong bát mỳ, nỗi khổ cũng kể xong. Cô nói, “Thủ trưởng còn cười à? Em đang bận muốn chết đây.”
Cô gái nhỏ này hiện tại cho rằng mình đã trưởng thành nên cô sớm quên những chuyện mình gây ra khi còn nhỏ. Cho nên anh có gì phải vội, sau khi Luyến Nhi trưởng thành thì sẽ có thêm một Gia Hàng thứ hai, và sẽ có một Trác Thiệu Hoa thứ hai bị con bé bắt mất trái tim.
“Không đi học thì thôi, dù sao Luyến Nhi cũng còn nhỏ. Nếu không thì đưa con bé tới Bắc Kinh ở một thời gian nhé?”
“Nhà ai?” Thủ trưởng đang muốn khơi mào chiến tranh thế giới à?
“Thì luân phiên mấy nhà.” Trác Thiệu Hoa rót nước một cách bình tĩnh, “Luyến Nhi đi Bắc Kinh, Phàm Phàm thì không cần trông, như thế em có thể nhẹ nhàng chuyên tâm vào công việc.”
“Trước kia em cũng đâu để ảnh hưởng công việc!” Gia Hàng không cho là đúng.
Trác Thiệu Hoa không nói gì mà chỉ nắm tay cô thật lâu. Đêm nay không nói công việc, hai người chỉ an tĩnh ngồi bên nhau nhìn ánh đèn, ngắm cảnh thành phố.
“Gia Hàng, trước khi là mẹ của Phàm Phàm và Luyến Nhi thì em là……”
“Vợ của Trác Thiệu Hoa.” Gia Hàng nói tiếp.
“Còn gì nữa?”
Thủ trưởng đang đánh chủ ý gì đây, cô làm gì còn thân phận thứ ba?
Trác Thiệu Hoa khẽ than thở, chỉ năm chặt tay cô hơn. Trước khi Gia Hàng tới anh mới vừa chạm mặt bí thư Thành. Người trăm công ngàn việc như ông ấy mà ở Nam Kinh ba ngày ngoại trừ trấn an Lý Nam thì không có việc gì khác. Ông ấy nói đã lâu không thấy Phàm Phàm và Luyến Nhi nên rất nhớ. Trác Thiệu Hoa đoán nhiệm vụ mới của Gia Hàng sắp tới.
Gia Hàng đã rời xa những ngày đứng nơi đầu sóng ngọn gió năm. Sao khoảng thời gian dài như thế lại có thể bình lặng như nước trôi qua như một cái chớp mắt nhỉ?
“Thủ trưởng?” Ánh mắt anh hơi quái lạ, giống như đang nhìn cô nhưng lại giống như bóng đêm mênh ʍôиɠ không thấy gì. Gia Hàng lắc lắc tay anh gọi.
“Lúc trước vì sao em lại chọn chuyên ngành máy tính?” Trác Thiệu Hoa hỏi cô.
Gia Hàng xì cười đáp: “Đương nhiên bởi vì thích! Sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?”
Anh đã từng thưởng thức và kinh ngạc với tài năng của cô. Nhưng hiện tại anh hận sao cô không phải người bình thường. Thời gian và năm tháng có thể làm phai nhạt hết thảy những nhiệt tình, đó chính là tàn khốc của hiện thực. Qua những thay đổi đó người ta vẫn khát vọng những ngày ấm áp nhẹ nhàng như nước.
Trác Thiệu Hoa nhìn bóng đêm mờ mịt thở ra một hơi dài nói: “Đã lâu chúng ta chưa cùng đi dạo.”
“Đúng, thời tiết thật thoải mái, không nóng không lạnh.”
Hai người chậm rãi đi về phía trước, vai kề vai, từ phía sau nhìn thì hai người như hai cục bông, dù riêng biệt nhưng lại gắn bó.