"Được." Bùi Tễ đáp ứng nàng, sau đó tiếp tục cất bước về phía giường hộ lý, cách xa khỏi Tống Nhĩ.
Cô nằm xuống, tắt đèn, có vẻ muốn đi ngủ.
Nhưng bây giờ chưa đến giờ.
Tống Nhĩ nhắm mắt, thế nào cũng không ngủ được. Lòng nàng rối bời như cuộn chỉ rối không tìm thấy nút gỡ, không thể nghĩ ra bất cứ điều gì.
Bùi Tễ cả đêm không phát ra động tĩnh, thậm chí đến trở mình cũng không có, an tĩnh như không tồn tại. Tống Nhĩ thức trắng đêm, mãi đến rạng sáng mới mê man mà mất đi ý thức.
Nhưng cảm giác mới trôi qua vài giây, nàng đã bừng tỉnh, ánh ban mai chiếu xuyên rèm cửa. Trời hừng sáng.
Tống Nhĩ mệt mỏi, nhưng đã hết buồn ngủ. Nàng nằm ngửa, cảm thấy hỗn độn, đờ đẫn vài phút mới nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua.
Nhịp tim bỗng dồn dập, Tống Nhĩ quay đầu, nhìn đến Bùi Tễ đang nằm trên giường hộ lý. Nàng chớp chớp mắt, xác định cô vẫn còn ở đó mới thấy đỡ hơn chút.
Không lâu sau, Bùi Tễ cũng tỉnh.
Cô không có thói quen ngủ nướng. Thức dậy xong, bước đầu tiên là xem giờ, bước tiếp theo là ngồi dậy, xuống giường, rửa mặt thay quần áo, lấy bữa sáng, giúp Tống Nhĩ rửa mặt chải tóc, chiếu cố Tống Nhĩ ăn sáng.
Hôm nay và những hôm bình thường khác không có gì bất đồng.
Tống Nhĩ cũng gắng sức cư xử như bình thường, thỉnh thoảng trộm nhìn Bùi Tễ, chú ý đến thần sắc của cô.
giờ hơn, Bùi Tễ nhận được điện thoại, bên viện nghiên cứu có việc gấp, cô cần phải đến đó một chuyến.
Bùi Tễ như thường lệ tìm hộ công tới, nói với bà Tống Nhĩ mấy giờ uống thuốc, liều lượng thế nào, rồi bỏ máy tính xách tay cùng một ít tài liệu vào cặp chuẩn bị rời đi.
"Bùi Tễ." Tống Nhĩ gọi cô lại.
Bùi Tễ đã ra đến cửa, nghe thấy giọng Tống Nhĩ, quay đầu lại nhìn nàng.
Bùi Tễ cao ráo, khoác trên mình chiếc sơ mi trắng, mặt trang điểm nhẹ, mái tóc dài được vấn ra sau, thanh tú mà xa cách.
Cô bình tĩnh nhìn Tống Nhĩ, chờ nàng nói.
Tống Nhĩ hình như có tâm sự. Nàng như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nói thế nào. Bùi Tễ lặng im đứng chờ.
Một hồi lâu, Tống Nhĩ giơ tay vẫy vẫy: "Chú ý an toàn."
Bùi Tễ gật đầu, rời đi.
Quãng đường từ bệnh viện tới viện nghiên cứu rất xa. Việc khẩn cấp là xuất hiện sai sót nghiêm trọng trong số liệu thí nghiệm của một dự án, dẫn tới nỗ lực mà nhóm nghiên cứu đã bỏ ra hơn một tháng qua biến thành phế thải.
Dự án này không còn nhiều thời gian, cho nên tình huống hiện giờ đặc biệt căng thẳng.
Khi Bùi Tễ đến, trong phòng hội nghị đang tiến hành tranh luận. Thấy cô đã tới, mọi người ngừng lại, đứng lên chào hỏi: "Giáo sư Bùi."
Bùi Tễ đã thay áo blouse trắng, cô nêu một vài cái tên, nói: "Chúng ta đi kiểm tra kết quả thí nghiệm. Những người khác ở lại đây sửa sang lại bài phát biểu."
Gần trưa, Hạ Thanh tới bệnh viện.
Bà tới chào tạm biệt.
Phẫu thuật xong Tống Nhĩ khôi phục thập phần thuận lợi, không xuất hiện biến chứng, không gặp tác dụng phụ sau mổ. Lý Thắng Bách đã mấy lần khen khả năng phục hồi của người trẻ quả nhiên mạnh mẽ. Sau khi xác định nàng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, ông chuyển bệnh nhân cho một bác sĩ khác rồi rời khỏi viện, đi bận chuyện khác.
Hạ Thanh cùng Tống Giác Minh đã gác lại rất nhiều công tác, giờ Tống Nhĩ sắp xuất viện, họ cũng phải đi.
Từ khi trưởng thành, Tống Nhĩ và cha mẹ thường xuyên chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chia ly từ lâu đã thành thói quen. Nhưng lần này, nàng lại thấy đặc biệt thương cảm.
"Hai người ở thêm vài ngày nữa đi." Tống Nhĩ năn nỉ, "Chờ con xuất viện, con cùng ba mẹ ăn một bữa cơm."
Họ còn chưa ăn được bữa nào tử tế với nhau.
Hạ Thanh lắc đầu: "Không được." Bà nhìn mắt Tống Nhĩ, cười nói, "Con không sao là tốt rồi, mẹ không có gì phải lo lắng nữa. Cơm để lần sau ăn."
Mẹ đã ra quyết định, Tống Nhĩ biết khuyên cũng vô dụng.
Hạ Thanh duỗi tay cầm mấy lọn tóc rũ xuống trước mặt con, vén ra đằng sau tai. Tống Nhĩ bi thương vì ly biệt, ôn thanh dặn dò: "Mẹ và ba phải chú ý sức khỏe, nhà có chuyện gì nhất định phải nói cho con."
Hạ Thanh gật đầu, cười đáp ứng: "Mẹ biết rồi."
Bà vừa nói vừa nhìn quanh phòng bệnh, nhìn đến trên bàn có một đống tài liệu được xếp ngay ngắn, mấy chiếc bút được xếp chỉnh chỉnh tề tề, hai cốc nước cùng kiểu dáng được xếp song song.
Hạ Thanh biết, nếu đi vào phòng tắm, bà cũng sẽ nhìn thấy một đôi bàn chải đánh răng, một đôi cốc súc miệng, một đôi khăn lông, kiểu dáng tương đồng, chỉ khác màu sắc.
Đều là Tống Nhĩ cố ý làm người lựa chọn một loại giống nhau.
Không yên lòng cũng chỉ có duy nhất chuyện này.
"Giáo sư Bùi......" Hạ Thanh cân nhắc dùng từ, nghĩ xem nên nói thế nào.
Cách Bùi Tễ cư xử trong ngày phẫu thuật để lại ấn tượng quá sâu cho Hạ Thanh, thế nên dù sau đó cô hành xử bình thường, không gặp khó khăn trong giao tiếp, nhưng bà vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Người làm nghệ thuật sẽ nhạy cảm hơn về mặt cảm xúc, bà hỏi: "Có phải giáo sư Bùi có chút chướng ngại trong biểu đạt cảm xúc không?"
Đứa nhỏ đợi bên ngoài phòng mổ, rõ ràng lo lắng đến mức không cầm được muỗng, nhưng vẻ mặt lại là nhất quán bình tĩnh. Thật sự quá bất thường.
"Không phải." Tống Nhĩ lo mẹ có cái nhìn không tốt về giáo thụ, vội phủ nhận, giải thích hộ cô, "Chị ấy chỉ là tương đối chậm chạp. Con từng nói với mẹ, chị ấy chỉ tương đối chậm, tương đối trầm, không thích nói chuyện, không có chướng ngại gì cả."
Hạ Thanh hiểu rõ mà nhìn nàng.
Tống Nhĩ nói xong, cũng thấy mình quá khẩn trương, đành phải bất đắc dĩ mỉm cười: "Chị ấy hơi khó biểu lộ cảm xúc, nhưng một phần là do tác động từ môi trường. Hiện tại thì ngày càng khá lên, đã có thể phân biệt được rất nhiều cảm xúc."
Nàng từ trong ra ngoài đều vì Bùi Tễ nói chuyện, mong gia đình đừng có thành kiến với giáo thụ.
Hạ Thanh đương nhiên nghe ra. Bà hỏi: "Vậy con thích giáo sư sao?"
Mẹ hỏi quá mức thẳng thừng, Tống Nhĩ có chút thẹn thùng, gật đầu: "Trước khi giải phẫu con đã nói với mẹ."
Ánh mắt Hạ Thanh dừng trên cặp cốc đặt song song nhau. Bà cẩn thận nhìn qua, hai chiếc cốc một trái một phải được đặt đúng theo trục đối xứng trên mặt bàn.bg-ssp-{height:px}
Những đồ vật khác trên bàn cũng vậy, sắp xếp gọn gàng đến mức máy móc.
Loại rối loạn ám ảnh cưỡng chế như thế này, gần như đã thành bệnh.
"Chị ấy sẽ không khi dễ con." Tống Nhĩ gắng trấn an Hạ Thanh.
Hạ Thanh không lo lắng Bùi Tễ sẽ làm chuyện có lỗi với Tống Nhĩ. Bà từng tiếp túc với Bùi Tễ, có thể thấy giáo sư không phải kiểu người chuyên đi cưỡng bách người khác.
Bà từng thấy Tiểu Nhĩ vứt đồ lung tung, Bùi Tễ không hề trách móc, chờ Tiểu Nhĩ dùng xong không cần nữa, mới đi cất đồ lại chỗ cũ.
Mấy ngày trước, miệng vết mổ của Tiểu Nhĩ đau nhức. Dẫu Bùi Tễ không hay nói nhưng vẫn nỗ lực nói chuyện với con, muốn giúp Tiểu Nhĩ chuyển hướng lực chú ý, để con gái dễ chịu hơn. Nhưng giáo sư thật sự quá không biết cách gợi chuyện. Mỗi lần nghiêm trang nói mấy chủ đề làm người khó tiếp chuyện, biểu cảm đều nghiêm túc đến đáng yêu. Mà Tiểu Nhĩ lại cực lực phối hợp, cực lực làm ra vẻ đề tài này của giáo thụ thực thú vị, thực muốn nói mãi không thôi, chẳng khác nào thiếu nữ ngây ngốc đắm chìm trong tình yêu.
Gặp được Bùi Tễ, Hạ Thanh chưa từng lo Bùi Tễ không tốt với Tống Nhĩ. Bà lo là chuyện khác.
Tống Nhĩ hồi hộp nhìn bà, Hạ Thanh đành phải kìm lại lời vốn dĩ định nói, dặn dò: "Phải đối tốt với Tiểu Tễ, mẹ chờ hai con cùng nhau về nhà ăn Tết."
Tống Nhĩ đương nhiên đồng ý.
Tống Giác Minh qua trưa tới đón Hạ Thanh, vé máy bay hai vợ chồng đặt tối nay. Tống Nhĩ không cách nào tiễn đưa, chỉ có thể ở trong phòng bệnh chúc hai người lên đường bình an.
Tống Giác Minh cùng Hạ Thanh vừa đi, phòng yên tĩnh trở lại. Hộ công là một bác gái ít lời, ngồi ở một bên, chỉ lúc nào Tống Nhĩ cần bà mới di chuyển.
Tống Nhĩ cầm di động, mở WeChat.
Lấy lại được thị lực, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy nick name WeChat của Bùi Tễ, thì ra là một dấu chấm.
Khó trách hệ thống đọc không ra.
Tống Nhĩ chán nản tự hỏi, dấu chấm đối giáo thụ có ý nghĩa gì. Là dấu chấm kết thúc một câu, hay là nó tròn tròn giống tế bào, rất đáng yêu?
Ảnh chân dung thì là một con mèo.
Một chú mèo con màu trắng, nằm trên mặt đất, lộ ra cái bụng mềm mụp, không chút nào cảnh giác với thế giới xung quanh.
Tống Nhĩ nhất thời nổi cơn ghen. Nàng nghĩ, mèo nhà ai đây, trông như giáo thụ tự tay chụp. Sao chị có thể đi chụp mèo nhà khác? Chụp nàng thì chụp qua loa có lệ, mãi khi nàng tức giận mới biết đường học cách chụp ảnh.
Tống Nhĩ ăn dấm rất lâu mới nhận ra, sao nàng lại đi ghen với một con mèo? Nhưng mà, trong lòng vẫn chua lòm.
Mỗi ngày gọi nàng là tiểu miêu, kết quả ảnh chân dung lại đi dùng mèo nhà người ta.
Nàng nhìn đồng hồ, đã gần giờ, liền gửi tin nhắn cho Bùi Tễ, hỏi chị buổi tối muốn ăn gì.
Bùi Tễ không trả lời.
Đến giờ, vẫn không có tin tức gì của Bùi Tễ.
Tống Nhĩ không khỏi nghĩ đến chuyện tối qua. Giáo thụ rõ ràng thích nàng, nhưng nàng cảm nhận được, giáo thụ thật sự kháng cự việc gần gũi nàng.
Tống Nhĩ không rõ vì sao. Là vì tiến triển quá nhanh, giáo thụ còn chưa rõ ràng cảm giác thích là gì, hay là giáo thụ không thích như vậy, cảm thấy nàng quá tùy tiện, không biết chừng mực.
Nếu là vế sau......
Tống Nhĩ trầm mặc nhìn khung chat. Bùi Tễ vẫn chưa trả lời nàng, khung chat im ắng như thể vĩnh viễn không bao giờ sẽ lại có hồi âm. Tim Tống Nhĩ không ngừng trầm xuống.
Bùi Tễ bận việc đến tận giờ, mở hai cuộc họp, điều chỉnh tiến trình dự án, thông qua được một ý tưởng thực nghiệm của tổ thí nghiệm.
Rốt cuộc có thời gian nghỉ ngơi xem di động, phát hiện Tống Nhĩ mấy giờ trước hỏi cô buổi tối muốn ăn gì.
Buổi tối cô ăn vội vài miếng cơm, không nhớ trong cơm có thứ gì. Cô đang định trả lời thì có tin nhắn mới.
『Tống Nhĩ: Chị sẽ quay lại chứ?』
Bùi Tễ vừa đi ra ngoài vừa đánh chữ. Đầu tiên là trả lời mấy câu hỏi trước, lại nói tối nay cô ăn gì, cuối cùng nói cho Tống Nhĩ cô vẫn luôn rất bận, cũng đem nội dung bận rộn nhập vào thật chi tiết.
Đánh được một nửa, một con mèo lao ra chạy đến trước mặt cô, phịch một tiếng nằm phơi bụng, khẽ kêu: "Meo ~"
Bùi Tễ dừng lại, nhìn nó.
Mèo con nửa tháng không gặp, lớn hơn một chút, nhưng vẫn nhận ra Bùi Tễ, muốn cô sờ nó.
"Chị đã có mèo chị thích." Bùi Tễ mặt vô biểu tình mà nói.
Mèo con nghe không hiểu, muốn dùng chân mình chạm vào mắt cá chân Bùi Tễ. Bùi Tễ tránh đi, nghĩ đến chuyện tối qua Tống Nhĩ làm với mình, tâm trạng chùng xuống.
"Là bé mèo hư." Cô nói, thanh âm rất nhỏ.
Cô vòng qua mèo con, tiếp tục đi ra ngoài. Mèo con xoay người ngồi dậy, lật đật chạy theo cô, kêu meo meo liên tục.
Bùi Tễ không đáp lại nó.
Khi đến bệnh viện, đã gần giờ.
Đèn trong phòng tắt, chỉ còn một trản đèn nhỏ đầu giường. Giường bệnh phồng lên, tiếng đẩy cửa vang lên, cũng không thấy có động tĩnh.
Bùi Tễ thả nhẹ động tác, đi tắm.
Động tác cô nhanh nhẹ, khi trở lại phòng bệnh, Tống Nhĩ vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu. Bùi Tễ nương theo ánh sáng hắt vào từ hành lang, tới giường của mình nằm xuống.
Cô nằm nghiêng đối mặt về phía Tống Nhĩ, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
Tống Nhĩ chưa ngủ. Nàng chờ Bùi Tễ trở về, sợ hãi cả đêm, sợ giáo thụ không quay về.
Nàng không chắc có nên đáp lại lời chúc ngủ ngon của giáo thụ hay không. Do dự được một lúc, thì nàng nghe thấy Bùi Tễ vẫn nhẹ giọng như vừa nãy, học giọng điệu thường ngày của nàng, tự nói với chính mình: "Ngủ ngon giáo thụ."
Tống Nhĩ ngây ra, cảm thấy thực buồn cười. Nàng mở mắt, nhìn về chiếc giường đối diện, thấy Bùi Tễ đang nhìn nàng.
Đôi mắt không hề buồn ngủ của nàng rơi vào mắt Bùi Tễ. Bị bắt quả tang.
Bé mèo hư không muốn chúc mình ngủ ngon. Bùi Tễ nhìn Tống Nhĩ, vài giây sau, xoay người quay lưng lại với nàng.