Chương
Có vẻ như đây là vì ngâm mưa.
Bạc Tuấn Phong thuận tay lấy áo khoác choàng lên người cô, cơn đau đầu làm anh nhíu mày lại.
Đau đầu.
Đau như muốn nứt cả đầu ra.
Theo bản năng anh ôm chặt cô vào lòng, lông mày nhíu lại, tay hết sức bấu chặt vào thảm, toàn thân đổ mồ hôi lạnh rồi.
Tập đoàn Thiên Ngạo.
Mộ Ngọc My đỗ xe xong, vừa bước đến phòng tổng giám đốc, mở cửa ra, người không có ở đây.
Cô quay người lại, nhưng đụng phải Bạc Minh Lâm.
“Cô Mộ à?” Bạc Minh Lâm vừa nhìn thấy cô ta, có chút hơi kinh ngạc: “Sao cô lại đến đây?”
“Tôi đến đây để tìm Tuấn Phong”
“Tuấn Phong sao?”
Bạc Minh Lâm thuận tay đấy cửa phòng làm việc: “Anh ấy không ở trong phòng làm việc sao?”
“Không có.
Bạc Minh Lâm tự lẩm bẩm một mình: “Kỳ lạ, anh ấy vừa rồi đã họp xong, anh ấy nên trở về phòng làm việc mới đúng chứ”
Mộ Ngọc My buồn bực một hồi: “Tôi điện thoại không bắt máy, người đi đâu được chứ?”
“Có lẽ có việc riêng nên rời công ty rš Người ở bàn thư ký đột nhiên nói: “Bạc gia chưa rời công ty”
Bạc Minh Lâm quay đầu lại, nghỉ ngờ trừng mắt nhìn bọn họ: “Vậy anh ấy đi đâu được chứ?”
Thư ký nói: “Anh ấy đến phòng họp vào bưổi sáng, đến giờ vẫn chưa thấy quay về”
Mộ Ngọc My nói: “Có lẽ đã quay trở lại rồi, tôi sẽ quay lại xem thử”
Cô ta bất an không thể giải thích được, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Mộ Ngọc My đi đến lối vào thang máy và đột nhiên nhìn thấy một chiếc thang máy, luôn luôn nẫm ở tầng bốn âm Từ tầng một âm đến tầng ba âm, đều là bãi đỗ xe.
Tâng bốn âm không có một thứ gì ở đó cả.
Mộ Ngọc My đột ngột chỉ vào thang máy và hỏi: “Tại sao thang máy đó cứ dừng lại ở tầng bốn âm vậy?”
Bạc Minh Lâm đứng sang một bên, không nói gì hết, nhưng cô thư ký nhanh chóng đáp lại.
“Đây là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, bình thường không ai được vào đấy”
“Vậy tại sao nó lại dừng lại ở tầng bốn âm?”
Cô thư ký cũng ngơ ngác một chút Mộ Ngọc My nói: “Không phải là gặp trục trặc rồi đấy chứ?”
“Luôn có người túc trực trong phòng quản lý thang máy /. Nếu xảy ra sự cố, hẳn là phải biết trước rồi”
Mô Ngọc My nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng vẫn còn lo lẳng nói: “Tôi đến phòng quản lý thang máy xem một chút”
Thư ký liền đi theo.
Bạc Minh Lâm nhìn Mộ Ngọc My vào thang máy, đi đến tầng có phòng quản lý thang máy, sốt ruột cau mày: “Con quỷ cái này nhiều chuyện ghê”
Anh quay lại và cũng bước vào thang máy.
Ngay khi Mộ Ngọc My bước đến cửa phòng quản lý thang máy, nghe thấy giọng nói của vài người đàn ông trong phòng quản lý.
“Đôi bảy”
“Đôi mười”
“Đôi Át”
“Tạc!
“Tại sao vẫn còn tạc chứ?”