Chương
Bạc Tuấn Phong sốt ruột quay người lại, Mộ Ngọc Mỹ lúc này bị vẻ mặt của anh làm cho hoảng sợ rồi “Tuấn Phong..anh rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao anh lại kẹt chung thang máy với cô ta chứ?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Em về trước đi”
“Ở đây không phải việc của em”
“…” Mộ Ngọc My nhất thời không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết mở tròn mắt nhìn Bạc Tuấn Phong đi xa.
Thang máy sẽ không thể nào vô duyên vô cớ trục trặc.
Đặc biệt là đối với thang máy chuyên dụng của Bạc Tuấn Phong, chu kỳ bảo trì thang máy thường là nửa tháng, một tháng hoặc thậm chí hàng quý: Thang máy của tập đoàn Thiên Ngạo đạt mức an toàn cao nhất, hơn nữa, được bảo trì nửa tháng một lần.
Mà thang máy dùng riêng cho Bạc Tuấn Phong, càng phải bảo trì hai lần một tuần.
Hồ sơ bảo trì vẫn còn cách đây ba ngày, không có khả năng xảy ra trục trặc đột ngột.
Chắc chắn là có người động tay động chân, hơn nữa, đó là nhân viên trong Thiên Ngạo.
Bạc Tiêu Dương trong lòng có chút manh mối, thang máy trục trặc có lẽ là có người ra tay.
Nhưng cậu ta không có bằng chứng, hơn nữa, cái người động tay động chân kia, cậu ta không thể động vào được.
Bạc Tiêu Dương vội vã đến bệnh viện, Vân Giai Kỳ đã được chuyển đến phòng bệnh ta vừa bước đến cửa phòng, bác sĩ vừa đi ra khỏi, vừa nhìn thấy liền báo cáo tình hình cho cậu ta.
“Cô Vân Giai Kỳ không còn gì đáng lo ngại nữa. Chỉ là do cảm lạnh thêm việc cơ thể cũng có chút suy yếu, cô ấy trước đây đã từng sảy thai đấy, cơ thể suy nhược rất nhiều. Hiện tại cô ấy đã tiêm thuốc hạ sốt, đợi cho đến khi cơn sốt hạ xuống, tôi kê một vài đơn thuốc bắc, cho cô ấy uống mỗi ngày để bồi bổ!”
“Sảy thai.. “sử Bạc Tiêu Dương ngẩn người vài giây, sau đó quay sang nói với bác sĩ: “Tôi hiểu rồi”
Cậu ta bước vào phòng bệnh, Vân Giai Kỳ đang nắm trên giường bệnh, vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Cậu ta ngồi xuống bên giường và nhẹ nhàng nắm tay cô.
Tay cô thật lạnh, chảy ra một ít mồ hôi lạnh, nhưng trán vẫn nóng.
Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi biết trong lòng cô vẫn có anh ấy, nhưng tôi vẫn không từ bỏ”
Cậu ta không muốn để cô cho anh ấy.
Không phải người yêu của nhau, thì nhất định cũng có thể ở bên nhau Đôi khi, có lẽ thiếu một chút duyên phận với nhau.
Bạc Tuấn Phong không phải là không cố chấp nhiều năm như vậy.
Nhưng cố chấp nhiều năm như vậy thì có ích lợi gì chứ.
Có duyên không có phận, tất cả đều là do trời định.
Bạc Tiêu Dương rũ mắt xuống, hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay cô: “Tôi thì không được sao?
Giống như là dài cả một thế kỷ.
Vân Giai Kỳ cảm giác mình đã ngủ rất lâu, vừa tỉnh lại liền giống như là đã ở kiếp nào.
Khi cô mở mắt ra, phòng bệnh trống rông, cửa sổ hơi hé mở, gió từng chút từng chút lùa vào, thổi bay mùi thuốc khử trùng trong phòng.
Có lẽ do ngủ quá lâu nên khi tỉnh dậy, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đầu đau muốn nứt cả ra.
Vân Giai Kỳ ôm trán, ngồi dậy từ giường một cách khó khăn, đau đầu hoa mắt một hồi.
Giống như là bị tụt huyết áp rồi.
“Tỉnh rồi sao?”
Một giọng nói truyền đến từ cửa.
Vân Giai Kỳ theo tiếng kêu quay lại nhìn, liền thấy Bạc Tiêu Dương bước vào.
“Cảm thấy như thế nào rồi”
Vân Giai Kỳ lắc đầu: “Cảm thấy không có chứt sức lực nào cả”