Chương
Cô chỉ cần môi Bạc Tuấn Phong thôi.
Bây giờ, cô như mắc kẹt trong vũng lây, bao quanh là cảm giác bất lực vô cùng lớn.
Bất kể cô cố gắng giãy giụa như thế nào, cũng không thể thoát ra khỏi đó, Vô tri vô giác, cô ngồi một mình lúc trời hoàng hôn.
Cửa phòng đột nhiên bị người khác gõ.
“Cô Vân à?”
Vân Giai Kỳ tỉnh táo lại, đáp lại một tiếng: “Có chuyện gì sao?”
“Cô Mộ đến rồi ạ”
Mộ Ngọc My?
Sao cô ta lại đến đây chứ?
Vân Giai Kỳ đứng dậy, bước đến mở cửa, người giúp việc đứng ở ngay cửa, mỉm cười nói: “Cô có muốn xuống lầu không? Cô Mộ đang ở dưới phòng khách”
“Cô ta đến làm gì chứ?”
“Nói là đến cho cô bánh kẹo cưới ạ”
Bánh kẹo cưới?
Vân Giai Kỳ nghỉ ngờ bước ra khỏi cửa, vừa bước vào phòng khách, Mộ Ngọc My đã nhìn thấy cô đi xuống lầu rồi, lập tức đứng lên, cười mỉm nói: “Vân Giai Kỳ”
Sắc mặt Vân Giai Kỳ tự nhiên không được tốt lầm: “Sao cô lại đến đây?
Vân Giai Kỳ à, tôi mới biết cô cũng mới chuyến đến đây rồi, nên cố ý đến thăm hỏi cô. Nói ra, mặc dù chúng ta trước đây có rất nhiều xích mích với nhau, nhưng sau này, cũng đều là người một nhà vào cùng một cửa rồi, sau này, không cần phải xa lạ như vậy nữa rồi!”
Nói rồi, Mộ Ngọc My bước đến trước mặt cô, đem một hộp bánh kẹo cưới đưa cho cô.
“Đây là bánh kẹo cưới của tôi và Tuấn Phong”
“Các người vẫn chưa kết hôn, đưa tôi bánh kẹo cưới để làm gì chứ.”
‘Vân Giai Kỳ không nóng không lạnh nói.
Mộ Ngọc My nghe vậy, lại cười một cái: “Bạc Tiêu Dương chưa nói với cô à? Tôi với Tuấn Phong lãnh giấy chứng nhận rồi!”
Vân Giai Kỳ hoàn toàn sửng sốt.
Lãnh giấy chứng nhận?
Bọn họ…ãnh giấy chứng nhận rồi sao?
Cô chỉ vừa ở bệnh viện hai ngày, Bạc Tuấn Phong vậy mà đã lãnh giấy chứng nhận với Mộ Ngọc Mỹ rồi?
Mộ Ngọc My vừa nói, vừa lấy trong túi ra một tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ.
Trên giấy chứng nhận kết hôn, in ba chữ mạ vàng, mắt của cô lập tức bị thiêu đốt rồi “Cô xem nè” Mộ Ngọc My giơ giấy hôn thú lên trước mặt cô: “Ông nội đã đặc biệt xem hoàng lịch, khó có được ngày tốt lành như hôm nay, vậy nên, tôi và Tuấn Phong thừa dịp ngày tốt lành này, chính thức đi đăng ký hôn thú.
Vân Giai Kỳ nhìn vào tờ giấy hôn thú, giống như hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Ồ? Vậy thì chúc mừng hai người “Cảm ơn nhét lgọc My có chút vừa mừng vừa lo Thực ra cô ta có vẻ vui đến kích động, còn có mấy phần khoe khoang nữa.
Vân Giai Kỳ mở to miệng, giống như sắp không phát ra tiếng được rồi: “Không cần khách sáo”
Bên tai cô ù ù, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Mộ Ngọc.
My đang mở ra khép vô, giống như đang nói gì đó, nhưng cô dường như’ không nghe thấy gì cả.
Hốt hoảng phục hồi tỉnh thần lại thì Mộ Ngọc My đã rời đi rồi.
Trên bàn trà để lại một hộp bánh kẹo cưới tỉnh xảo.