Chương
“Thói ngang ngược? Thế nào gọi là thói ngang ngược?”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi chỉ là đốt đi phần mộ đáng ra không nên đặt ở đây, sao lại gọi là ngang ngược?”
“Đây là lăng mộ Bạc Vân, cô có tư cách gì mà bước vào đây?”
“Dòng chữ khắc ở trên bia mộ này là tên của tôi, nhà họ Bạc các người tử tế lắm, Bạc Tuấn Phong cũng tốt lảm, có tư cách gì mà lấy danh nghĩa ‘ợ yêư để dựng lên phần mộ này?”
Câu chất vấn của cô vừa nói ra, Bạc Ngạn thiên đột nhiên không nói lời nào nữa “Cô nói gì cơ?”
“Thứ nhất, tôi chưa chết, thứ hai, Vân Giai Kỳ tôi từ trước đến nay.
chưa từng là vợ của Bạc Tuấn Phong!” Vân Giai Kỳ khi nói ra câu này, giọng cô đã run lên bần bật: “Anh ấy dựa vào cái gì mà lấy danh nghĩa vợ yêư để dựng bia! Anh ấy không có tư cách! Tôi chẳng qua chỉ đốt đi một phần mộ không thuộc về lăng mộ Bạc Vân, tại sao lại bị nói là thói ngang ngược!”
“Ăn nói hoang đường! Cô cho rằng cô xứng sao? Đây là lăng mộ Bạc Vân, cô cho rằng bản thân có tư cách được chôn cất ở đây sao?”
“Vậy nếu tôi đã không có tư cách, phần mộ này, nhà họ Bạc không quản lý, tôi tự quản, có vấn đề gì sao!
“Cô!” Bạc Ngạn Thiên nói: “Đồ đàn bà miệng lưỡi ác độc!”
“Còn ông?” Vân Giai Kỳ cũng chế giêu lại: “Ÿ mình lớn tuổi, không tôn trọng ai hết! Mất đi đức hạnh của một ông chủ nhà họ Bạc!”
Bạc Ngạn Thiên tức đến nghẹn lời, như có một khúc xương cá chản ngay cổ.
Ông ta nâng tay lên, hung hãn giận dữ chỉ về phía Vân Giai Kỳ, rồi lại nhìn về phía Bạc Tiêu Dương: “Con cho phép con đàn bà này hỗn xược trước mặt ta sao! Một lời hai lời là quá lắm rồi, cô ta làm loạn như vậy, con cũng “Cha à, phần mộ này đáng ra phải được chăm sóc quản lý, bọn con tự mình quản lý, cũng không làm phiền gì đến cha”
“Tự mình quản lý!” Bạc Ngạn Thiên giận tím người lớn giọng: “Cách quản lý của các người đây à!”
Bạc Tiêu Dương nói: “Nếu cha có tức giận, muốn trừng phạt thì hãy phạt con, con không có ý kiến gì cả”
Cậu ta cũng biết, cách quản lý của Vân Giai Kỳ, mặc dù có tiêu cực nhưng điều đó cũng làm cậu ta thấy vui.
Cô đốt một mồi lửa, là để từ biệt quá khứ.
Trên thế gian này, người ta quan niệm rằng lửa có thể đốt cháy được gần như tất cả mọi thứ.
Vân Giai Kỳ quyết định làm như vậy.
Nồi rõ ra… cô đã quyết định buông tay rồi Do đó, ngay cả khi việc đó có quá đáng, cậu ta cũng sẽ thay cô chịu tội “Được! Được lắm! Mày, đúng thật là nuôi ong tay áo!”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Từ nay về sau, tao sẽ không quản mày nữa!
Nhưng sau này, nửa bước cũng không được bước vào lăng mộ Bạc Vân!
Bất kể sau này như thế nào, người đàn bà này.”
Bạc Ngạn Thiên chỉ tay về phía Vân Giai Kỳ: “Kế cả mày có muốn cưới cô ta, được thôi, nhưng tao sẽ không nhận mày nữa! Sau khi cô ta chết, cũng tuyệt đối không được chôn cất ở lăng mộ Bạc Vân!”
‘Vân Giai Kỳ lại cảm thấy nực cười, chế giễu nói: “Được! Ông nghĩ rằng tôi muốn yên nghỉ tại nơi đây sao? Bất luận là còn sống hay đã chết, tôi cũng không đặt nửa bước chân vào đây!”
Bạc Ngạn Thiên gần như quay lưng lại, ông ta giận dữ nhìn châm chảm vào Vân Giai Kỳ, gật đầu nói: “Được! Đây là cô tự nói đấy!”
Nói xong ông ta quay lại đi, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lạnh lùng nói: “Bạc Tiêu Dương, nếu có bản lĩnh, thì sau này đừng dựa vào danh tiếng nhà họ Bạc mà làm tất cả mọi thứ! Nếu mày cưới người đàn bà này, thì cũng đừng dùng quyền lực của nhà họ Bạc! Tốt nhất là phân biệt rõ ràng!”
Bạc Ngạn Thiên nói câu này, rõ ràng là muốn Bạc Tiêu Dương cắt đứt với nhà họ Bạc.
Điều này cũng có nghĩa, bất kể là kết hôn hay sau khi kết hôn, Bạc Ngạn Thiên đều muốn tước đi quyền lợi của Bạc Tiêu Dương ở nhà họ Bạc.
Bạc Tiêu Dương nghe thấy vậy, không chút phản ứng.