Chương
Trước kia, khi ở bên Bạc Tuấn Phong, cô từ trước tới giờ chưa từng đố kị với bất kỳ ai Nhưng cô không thế không phủ nhận, khi Mộ Ngọc My ỷ vào Bạc.
Tuấn Phong, không kiêng nể một ai muốn gây khó dễ cho Carolina, lúc.
tranh giành bộ váy đó, cô lại có chút ghen tị với Mộ Ngọc My, muốn gì làm nấy.
Từ trước đến nay, cái quyên muốn gì làm nấy này, Bạc Tuấn Phong chỉ trao cho cô.
Trước đây, trước đây, nhưng cũng không thể quay lại trước đây nữa.
Vân Giai Kỳ nhẹ nhàng dụi mắt, nhưng càng dụi khóe mắt càng cay.
Mọi người xung quanh đi đi lại lại Vân Giai Kỳ từ trước đến giờ không thích, thậm chí là ghét việc để lội ra bộ dáng yếu đuối trước mặt mọi người như vậy.
Vân Giai Kỳ cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng làm thế nào cũng không kìm nén được.
“Vân Giai Kỳ, mày sao lại mất mặt đến thế sao? Vân Giai Kỳ lầm bẩm tự nói với mình: Nhiều người như vậy, lẽ nào mày lại khóc trước mặt nhiều người như vậy sao?”
Cô càng cố kìm nén, nước mắt càng không giữ được mà lăn xuống Vân Giai Kỳ cúi thấp đầu xuống, bắt đầu lục tìm kính râm ở trong túi Nhưng tìm mãi cũng không thấy.
Cô không đeo kính râm.
Vân Giai Kỳ lại càng vội vã chật vật, không cần nhìn gương, cô cũng biết, mắt cô bây giờ càng đỏ, càng khó coi Mọi người xung quanh không ngừng đi qua, nói nhỏ thì thầm.
“Người này bị làm sao vậy?”
“Hình như là đang khóc..”
Vân Giai Kỳ nghe thấy những lời bàn tán, càng vội vã tìm đến nơi không người Cô ủ rũ cúi đầu, tự mình đi về phía trước.
Phía trước là người Phía sau cũng là người Đột nhiên cô cảm thấy mình vô cùng lạc lõng.
Không muốn khóc ở đây.
Không muốn khóc ở đây!
Vân Giai Kỳ chỉ cảm thấy đầu óc quay cưồng, có lẽ cô đã chịu đựng đến giới hạn rồi, lúc toàn thân sắp sụp đố, cô đột nhiên va vào một vòm ngực ấm áp.
Cô quay người qua, còn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông đó là ai, anh ta đã bất chợt nâng cánh tay cô lên, mạnh mẽ kéo cô vào lòng.
Mặt cô va vào ngực của anh ta.
Từ trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói vô cùng dịu dàng của Kỳ Thiên Nam: “Lại bị người khác bắt nạt sao?”
Là anh ta…
Vừa nghe thấy giọng của anh ta, tìm Vân Giai Kỳ liền đập “thình thịch, Có lẽ là được anh ta che chở trong lồng ngực, cô không cần phải lo lắng về những cái nhìn kỳ lạ xung quanh, cũng không phải gồng mình lên nữa, nước mắt cứ thế không chút kiêng dè tuôn ra.
Những giọt nước mắt ấm nóng, thấm ướt chiếc áo sơ mi của anh ta.
Kỳ Thiên Nam có thể cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi của cô.
Người đàn ông cản môi không biết làm thế nào, sự đau lòng nơi đáy mắt lại không thể giấu được.
“Ai lại làm công chúa nhỏ của tôi khóc vậy?”
Vân Giai Kỳ không ngẩng đầu lên, tay cô nhẹ nhàng kéo góc áo của anh ta, có chút ngượng ngùng hỏi: “Gó… khăn tay không…”
“Hả?
Kỳ Thiên Nam thuận tay rút ra từ trong túi áo một cái mảnh khăn gấm, khom lưng cúi người xuống, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô.
‘Vân Giai Kỳ nhìn chăm chäm anh ta với đôi mất đỏ như mắt một chú thỏ nhỏ.
“Anh… sao anh lại ở đây?”
Cô dụi dụi cái mũi cay cay.
Kỳ Thiên Nam liền cười, chỉ nói ra hai từ: “Tiện đường”