Chương
Bạc Tiêu Dương đi đến trước mặt Bạc Tuấn Phong, tóm lấy cà vạt của anh: “Mọi chuyện phải có giới hạn! Anh cho rằng anh là Bạc Tuấn Phong, anh là trời của nước Quốc Hoa cho nên có thể mặc kệ người phụ nữ của anh muốn làm gì thì làm sao?”
Bạc Tuấn Phong giễu cợt: “Người bất tài thì mới gọi là cướp. Tôi đâu có cướp”
Anh ngước mắt đối mặt với Bạc Tiêu Dương: “Chuyện cậu đang làm mới gọi là cướp”
Bạc Tiêu Dương cười lạnh: “Anh còn cho là rất đáng kiêu ngạo sao?”
“Bạc Tiêu Dương, đây chính là quyền lực. Quyền lực có thể cho cậu bất cứ thứ gì mà cậu muốn, cũng có thế tước đoạt bất cứ thứ gì người khác”
“Tước đoạt?”
Hay cho hai chữ tước đoạt!
Quyền lực đúng là một thứ tốt đẹp.
Một câu nói có thế khiến một người phải chết.
Một câu nói cũng có thể khiến một người được sống.
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng cay nghiệt nói: “Cậu không bảo vệ được người phụ nữ của cậu, không bảo vệ được bộ váy cưới mà người phụ nữ của cậu yêu thích chính là vì cậu không có năng lực, không thế trách bất kỳ ai khác được”
Đột nhiên Bạc Tiêu Dương không nói nên lời.
Sắc mặt của cậu ta hơi phức tạp khi nhìn Bạc Tuấn Phong, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Trước đây mặc dù Bạc Tuấn Phong lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng sẽ không bao giờ nói những lời này với cậu ta.
Khi đó Bạc Tuấn Phong đã nắm trong tay quyền lực lớn nhất của nhà họ Bạc, nhưng cho dù là vậy, từ trước đến nay anh chưa từng khiêu khích bất kỳ ai như thế.
Trong chốc lát Bạc Tiêu Dương không có phản ứng.
Cậu ta không ngờ Bạc Tuấn Phong sẽ khiêu khích mình như vậy.
Đột nhiên Bạc Tiêu Dương nói: “Sẽ có một ngày anh phải hối hận vì những lời mà anh đã nói và những chuyện mà anh đã làm hôm nay”
Bạc Tuấn Phong nhìn cậu ta với ánh mắt trầm tĩnh.
“Cậu đang uy hiếp tôi?”
“Anh cảm thấy tôi đang uy hiếp anh sao?”
“Không phải thế sao?”
Bạc Tiêu Dương nói: “Bạc Tuấn Phong, anh cảm thấy tôi cần gì phải uy hiếp anh? Những thứ tôi có chưa bao giờ kém hơn anh, tôi cũng sẽ không thèm khát bất cứ thứ gì của anh. Thiên Ngạo thuộc về anh, còn Vân Giai Kỹ thuộc về tôi”
Bỏng nhiên độ cong khóe môi của Bạc Tuấn Phong cứng ngắc.
Không biết vì sao…
Bạc Tuấn Phong biết rõ, với thân phận của mình anh không nên tức giên vì những lời nói này.
Vân Giai Kỳ là vợ sắp cưới của Bạc Tiêu Dương, mà vợ sắp cưới của anh lại là Mộ Ngọc Mỹ.
Tất cả mọi người đều biết Nhưng chẳng biết tại sao khi nghe thấy câu nói này, bỗng nhiên anh cảm thấy trái tim mình loạn nhịp.
Ngay cả hơi thở cũng trở nên tắc nghẽn.
Bạc Tiêu Dương nói: “Chắc anh sẽ không ghen tị với tôi đâu nhỉ?”
Bạc Tiêu Dương nói xong cũng không thèm nhìn anh lấy một cái, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Rất lâu sau Bạc Tuấn Phong vẫn chưa định thần…
Bạc Ngạn Thiên chọn ngày tổ chức lễ cưới là vào tháng sau.