Chương
“Không phải”
Vân Giai Kỳ lưỡng lự vài giây rồi nói: “Chiếc váy cưới này là Kỳ Thiên Nam tặng cho tôi”
Đột nhiên Bạc Tiêu Dương trầm mặc.
Cậu ta cũng không biết những váy cưới mà Tiffany gửi đến đều là bút tích của Kỳ Thiên Nam.
Cho đến khi biết được, cậu ta còn hơi nghỉ hoặc.
Kỳ Thiên Nam?
Tại sao anh ta lại tặng nhiều váy cưới như vậy?
Vân Giai Kỳ nói: ‘Anh còn nhớ bản thiết kế váy cưới mà tôi gửi đấu giá trong đêm tiệc từ thiện không? Kỳ Thiên Nam đã mua lại bản thiết kế đấy rồi đặt may ở xưởng may tư nhân của Tiffany”
“Anh ta tặng em sao?”
“Ừm”
Bạc Tiêu Dương nở nụ cười Cậu ta đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lớp vải sa tanh trên váy cưới, quả thực là được may rất tinh tế.
“Nếu anh ta đã có lòng…” Bạc Tiêu Dương ngẩng đầu nói với Mễ Ân: “Vậy thì quyết định chọn chiếc này đi”
Vân Giai Kỳ cực kỳ sửng sốt: “Bạc Tiêu Dương, anh…
Mễ Ân vô cùng kinh ngạc, vội vàng gật đầu: ‘Được! Cậu ba Bạc, vậy thì nghe theo anh, đặt chiếc váy cưới này đúng không ạ?”
Cô ta không cho Vân Giai Kỳ có bất cứ cơ hội đổi ý nào, sau đó cô ta vội vàng đi ra cửa rồi xoay người nói với Bạc Tiêu Dương: “Tôi sẽ lấy biên nhận đến đây, đến lúc đó vẫn cần cô Vân ký tên đấy”
Nói xong, Mễ Ân vội vàng đi xuống lầu, còn Vân Giai Kỳ thì kéo Bạc.
Tiêu Dương lại: “Sao anh lại.. là do Kỳ Thiên Nam đã đưa tới đó, tôi không cần”
Lúc này Bạc Tiêu Dương lại vô cùng thản nhiên: “Nếu anh ta đã có lòng thì sao em lại không nhận? Em phải nhận, em phải mặc bộ áo cưới này rồi sau đó dùng dáng vẻ đẹp nhất mà trở thành vợ của tôi”
Vân Giai Kỳ: “..Không phải anh nói, nhà họ Bạc và nhà họ Kỳ có mổi thù truyền kiếp sao?”
Rõ ràng Kỳ Thiên Nam đã biết cô là vị hôn thê của Bạc Tiêu Dương, vậy sao anh ta vẫn còn đối xử với cô như vậy… hơn nữa những lời lân trước Kỳ Thiên Nam đã nói ở quán cà phê làm cô cảm thấy hơi do dự, không biết có nên nói với Bạc Tiêu Dương hay không, Cô không muốn giấu nhưng cũng chẳng chủ động nhắc đến. Thế mà Bạc Tiêu Dương lại giống như có thể đọc được suy nghĩ của người khác, cậu ta vừa nhìn một cái là đã biết cô đang nghĩ gì.
“Kỳ Thiên Nam nói gì với em rồï?”
Vân Giai Kỳ hoài nghỉ nhìn cậu ta Bạc Tiêu Dương nói: “Không sao hết, em cứ nói thẳng với anh, không cần phải giấu giếm làm gì: “Anh ta… anh ta nói… chính xác thì anh ta đã nói một câu chẳng ra làm Sao cả.
“Anh ta muốn em” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vân Giai Kỳ kinh ngạc nhìn cậu ta: “Anh.. sao anh lại biết?”
“Anh ta cũng từng nói với anh câu đó” Bạc Tiêu Dương nói: “Anh ta nói với anh là anh ta muốn em, hơn nữa còn ra lệnh cho anh phải tặng em cho anh ta”
Vân Giai Kỳ: “..Lúc nào vậy?”
“Hôm em xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đu quay, lúc ở bệnh viện, chính miệng anh ta đã nói với anh”
“Rốt cuộc câu đó của anh ta là có ý gì chứ?”
“Cũng đơn giản thôi, ý là một người đàn ông muốn một người phụ nữ”
“Nhưng… tôi và anh ta chỉ mới gặp nhau vài : “Đối với anh ta mà nói có lẽ phụ nữ cũng giống như món đồ thôi. Một khi đã nhìn trúng thì trong lòng sẽ thích, mà thích rồi thì sẽ muốn có, đơn giản khi nào gọi thì đến, đuổi thì đi thôi”