Chương
Vân Giai Kỳ lại bưng chén trà đi đến trước mặt Lê Tú Cầm, nhưng cô còn chưa kịp quỳ xuống, Mộ Ngọc My đứng bên cạnh cố tình tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Sai rồi! Sai rồi! Vân Giai Kỳ, sao cô lại kính mẹ Ba trước thế? Mẹ ba phải là người được kính cuối cùng mà!”
Sắc mặt Lê Tú Cầm thay đổi, cánh tay vừa giơ ra lại dừng lại giữa không trung, Vân Giai Kỳ mỉm cười: “Thứ tự kính trà của cô không đồng nghĩa với việc đó cũng là thứ tự kính trà của tôi”
“Thứ tự của chúng ta chẳng phải nên giống nhau sao?”
ác gái là mẹ chồng tôi, tôi kính mẹ chồng trước rỉ trưởng bối khác, đây chẳng phải là chuyện nên làm sao?”
Mộ Ngọc My nhìn về phía của Bạc Ngạn Thiên, thì thầm một câu: Vậy đây chẳng phải là không hợp với quy tắc sao?”
mới kính các “Hửm?” Vân Giai Kỳ làm ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía của Bạc Ngạn Thiên rồi hỏi: “Ông nội, con làm vậy là không phù hợp với quy tắc ạ?”
Bạc Ngạn Thiên nhìn Lê Tú Cầm một cái, sau đó nhìn mọi người xung quanh, nặng riề nói: “Cô kính trước đii”
Vân Giai Kỳ nhìn Lê Tú Câm, quỳ xuống trước mặt bà ta, ngọt ngào nói một câu: “Mẹ ơi, con mời mẹ uống trà!”
“Ừ!’ Mặt mày Lê Tú Cầm tươi cười, nhiệt tình nhận lấy chén trà cô mà cô đưa, trong lòng bà ta có một cảm giác cảm động nói không thành lời.
Bạc Thuý Quỳnh cũng thấy ngạc nhiên nhìn về phía Vân Giai Kỳ.
Dựa theo lễ nghị, trước tiên là kính Bạc Ngạn Thiên, sau đó lần lượt là Bạc Phong Chiến, Bạc Kinh Hồng, đến cuối cùng mới là Lê Tú Cầm. Tuy rằng Lê Tú Cầm là mẹ ruột của Bạc Tiêu Dương, nhưng địa vị của bà ta ở trong nhà họ Bạc lại là nhỏ nhất, nên để đến cuối cùng mới kính.
Chắc là Vân Giai Kỳ cũng biết điều này, thế nhưng cô vẫn lựa chọn kính Lê Tú Cầm trước. Cô không sợ mạo phạm đến những người khác trong nhà họ Bạc sao?
Nhưng cũng không biết tại sao… trong lòng Bạc Thuý Quỳnh lại cảm thấy ấm áp trước hành động này của cô.
Ở trước mặt của người khác, cô ta là cô chủ lớn của nhà họ Bạc, nhưng vì từ nhỏ đến lớn sống ở trong nhà họ Bạc nên trong lòng cô ta rất rõ ràng một điều rằng: lấy tư cách là con nuôi của Lê Tú Cầm thì địa vị của cô ta ở nhà họ Bạc thấp đến mức nào.
Vậy nên từ trước đến giờ, cô ta mới ân cần dỗ dành Bạc Ngạn Thiên, chỉ vì muốn lấy lòng ông ta, ÿ vào sự cưng chiều của Bạc Ngạn Thiên nên khi sống ở trong nhà họ Bạc, cô ta mới không đến mức như bước đi trên lớp băng mỏng.
“Thuý Quỳnh!”
Lê Tú Cầm đột nhiên gọi cô ta: “Đây là chị dâu của con, mau chào chị dâu đi”
Bạc Thuý Quỳnh khôi phục lại cảm xúc, tuy cảm thấy không được tự nhiên vì dù sao lúc trước cô ta cũng được tính là kết không ít thù hận với ‘Vân Giai Kỳ, nhưng cuối cùng cô ta vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chị dâu!”
“Được rồi!” Lê Tú Cầm nói: “Mau qua đỡ chị dâu con đứng dậy đi” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bạc Thuý Quỳnh đi đến bên cạnh Vân Giai Kỳ dìu cô đứng dậy.
Vân Giai Kỳ nói: “Cảm ơn”
Trên miệng Bạc Thuý Quỳnh hờ lạnh một tiếng, nhưng mặt lại nhanh chóng đỏ lên, quay về bên cạnh Lê Tú Cầm. Hình như người phụ nữ này cũng không có đáng ghét đến vậy nhị, cô còn nói “cảm ơn” với cô ta nữa!
Sau khi kính trà xong, Vân Giai Kỳ lại đi đến trước mặt Bạc Phong.
Chiến, bưng chén trà lên rồi quỳ xuống: “Bác trai, cháu mời bác uống trà”
Bạc Phong Chiến nhận lấy chén trà, cầm lấy nắp chén nhưng lại khế nhíu mày, sau đó để chén trà đã uống sang một bên.
“Sau này đã là người một nhà rồi” Bạc Phong Chiến nói tiếp: “Phải biết giúp đỡ lẫn nhau”
“Vâng”