Chương
Lúc đầu, khi biết được quá trình của hôn lễ, nhà họ Cung cũng đã nổi nóng, Bạc Ngạn Thiên đang quá thiên vị Mộ Ngọc My rồi.
Đặc biệt là Cung Dận, ông ta cảm thấy tủi thân thay cho Vân Giai Kỳ.
‘Vốn dĩ ông ta còn cảm thấy, quyết định để Vân Giai Kỳ gả cho Bạc Tiêu Dương còn có chút qua loa, nhưng ông ta không thể làm chủ thay cho Vân.
Giai Kỳ được. Mãi cho đến một ngày trước khi cử hành hôn lễ, cuối cùng Cung Dận cũng không nhịn được nữa.
Tối đến, Vân Giai Kỳ tắm rửa xong xuôi đang chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên Cung Dận gõ cửa đi vào phòng “Giai Kỳ, cha con mình nói chuyện một lát đi Vân Giai Kỳ ngồi ở trên giường, hơi ngạc nhiên nhìn về phía Cung Dận.
“Có chuyện gì vậy cha?”
“Con thật sự quyết định rồi sao?”
Vì chuyện này mà mấy đêm nay Cung Dận không thể thoải mái được.
Trái lo phải nghĩ, ông ta đều không nỡ để con gái gả đến nhà họ Bạc chịu nỗi bực bội này.
Vân Giai Kỳ bật cười: “Quyết định gì hả cha?”
Gá cho Tiêu Dương” Cung Dận nhíu mày: “Con gả cho cậu ta, tuy là cậu ta sẽ thương con, cha hiểu thãng bé Tiêu Dương này, nếu nó đã cưới con thì nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với con! Nhưng con thật sự buông bỏ được Tuấn Phong rồi sao?”
Vân Giai Kỳ đáp: “Con buông bỏ rồi”
“Vậy đây là cái gì?” Cung Dận giơ tay vớ lấy quyến nhật ký ở đầu giường.
Ông ta biết quyển nhật ký này là Vân Giai Kỳ tốn không biết bao nhiêu ngày đêm, gom xếp từng chút từng chút một mà viết nên.
Vân Giai Kỳ liếc quyển nhật ký rồi hời hợt nói: “Mang nó đi đốt cũng không sao cả”
“Con chắc không?” Cung Dận bán tín bán nghỉ nhìn cô: “Thật sự mang nó đi đốt cũng không sao?”
Sắc mặt của Vân Giai Kỳ không thay đối, vẫn lạnh nhạt như cũ nói: “Con đã buông bỏ được anh ta rồi. Cha, là anh ta không cần con, vậy sao con còn phải bám lấy anh ta làm gì? Là anh ta đấy con ra, tại sao con phải cố chấp không buông?”
Cung Dận nhìn cô, đau lòng đến tột cùng.
Ông ta lặng lẽ đặt quyển nhật ký lại lên trên tủ cạnh đầu giường, nhẹ.
nhàng ôm Vân Giai Kỳ vào lòng, thì thào nói: “Giai Kỳ, cha chỉ hy vọng con sẽ hạnh phúc. Nếu như con không hạnh phúc thì cha sẽ xót xa ân hận cả đời mất”
“Con sẽ hạnh phúc mà cha” Vân Giai Kỳ cười nói: “Tiêu Dương đối xử với con rất tốt, những thứ Bạc Tuấn Phong có thể cho con, cậu ta cũng có thế cho con”
Cung Dận muốn nói lại thôi, ông ta đứng dậy nói với cô: ‘Ngày mai phải dậy sớm đấy, con đi nghỉ sớm đi”
“Vâng” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cung Dận vừa bước ra khỏi phòng lại chạm mặt với Cung Chiến đang đứng ở trên hành lang.
Cũng không biết anh ta đứng ở ngoài cửa bao lâu rồi Hai cha con tâm ý tương thông, Cung Dận thoáng cái đã hiểu được tâm sự của Cung Chiến, anh ta đang không nỡ để em gái gả đi đây mà.
Cung Dận đi đến trước mặt anh ta nói: ‘Muộn như vậy rồi, sao còn chưa đi ngủ?”
Gác đêm Cung Chiến đáp: “Đêm nay là đêm cuối cùng em gái ở nhà họ Cung, con muốn trông giữ cho em ấy”
Cung Dận cảm thấy dao động trong lòng: “Con đừng nói với cha là muốn ở đây canh cả đêm nhé”
“Vâng”
Cung Dận kinh ngạc nhìn anh ta.
Cung Chiến đáp: “Cha, cha về phòng nghỉ ngơi trước đi”
“Ừ, vậy con ở đây gác đi” Cung Dận đi lên lầu.