Chương
Bạc Phong Chiến và Mộ Khánh An đi lên phía trước, châm lên hai ngọn nến tương đương với mỗi bên.
Hai ngọn nến này tượng trưng cho sinh mệnh của Bạc Tuấn Phong và Mộ Ngọc My.
“Ánh sáng của ngọn nến có ý nghĩa là cô dâu và chú rể sẽ có được sự tin tưởng từ cha mẹ, trí tuệ và tình yêu. Trước thời khắc quan trọng này, ánh sáng ngọn nến của hai người sẽ tách ra toả sáng, nghĩa là hai cá thể độc lập”
Nói xong, mục sư chỉ vào một ngọn nến giữa lễ đài Ánh sáng của ngọn nến này tượng trưng cho từ nay về sau, Bạc Tuấn Phong và Mộ Ngọc My sẽ chung sống với nhau, hoà hợp với nhau tạo thành một thể thống nhất.
“Từ nay về sau, hai con phải biết yêu thương, lo lắng cho nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!”
Ngọn nến tượng trưng cho việc hai người bọn họ sẽ hoà thành một thể thống nhất đã được châm lên.
Lúc này, cậu nhóc cầm hộp đựng nhãn cưới đi đến c’ Bạc Tuấn Phong nhìn chiếc hộp đựng nhẫn cưới, một tay anh cầm lấy bọn họ tay Mộ Ngọc My, chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út của cô ta.
Mộ Ngọc My xúc động rơi nước mắt.
Cô ta cũng cầm chiếc nhẫn cưới đeo vào ngón áp út của Bạc Tuấn Phong Trao nhẫn xong, buổi lễ xem như hoàn thành!
Đột nhiên Bạc Tuấn Phong sững người, sau đó theo bản năng anh rụt tay lại.
Mộ Ngọc My đang chuẩn bị đeo nhẫn vào ngón tay anh, suýt chút nữa thì đánh rơi nhẫn xuống đất. Cô ta hơi hoảng loạn, ngẩng lên nhìn Bạc.
Tuấn Phong.
Bạc Tuấn Phong không nhìn cô ta mà lại xoay người, ánh mắt anh dừng lại ở một ngọn nến.
Chính là ngọn nến tượng trưng cho việc hai người cô dâu và chú rể hoà hợp thành một thế.
Trong đạo Cơ Đốc, linh hồn của con người giống như ngọn nến được Thượng đế thập lên ở nhân gian, cũng tượng trưng cho linh hồn chỉ hỏa.
Ngọn nến này chính là lời tuyên thệ, là hẹn ước mà anh và Mộ Ngọc.
Mỹ lập ra “Tuấn Phong?” Mộ Ngọc My run rẩy không ngừng.
Khách khứa ở dưới bắt đầu xôn xao, mọi chuyện đang diễn ra thuận lợi, tự nhiên lại đứt quãng?
Mộ Ngọc My vẫn cầm chiếc nhãn, cô ta bắt đầu hơi luống cuống: “Tuấn Phong, em vẫn chưa đeo nhẫn cho anh”
Cô ta thấp giọng nói khẽ: “Đeo nhẫn cho nhau xong mới có thể kết thúc buổi lễ!”
Mộ Ngọc My còn chưa nói xong, Bạc Tuấn Phong đã cuộn chặt tay thành nằm đấm.
Mục sư cúi đầu đỡ kính, hơi khó hiếu: “Chú rế, con còn điều gì thắc mắc sao?”
“Con có một câu hỏi”
Mục sư sửng sốt Mọi chuyện trước đó vẫn diễn ra suôn sẻ, sao đến giai đoạn trao nhẫn lại xảy ra tình huống này?
Khách khứa đang ngồi phía dưới cũng bắt đầu nhốn nháo Bởi vì đứng đối diện với ánh đèn nên mọi người không nhìn rõ sắc mặt của anh, nhưng lại có thể thấy rõ vẻ thảng thốt trên gương mặt Mộ Ngọc Mỹ.
Bạc Tuấn Phong nhìn vị mục sư, hỏi: “Mục sư có tin vào Chúa không?”
Mục sư cười nói: “Đương nhiên rồi! Vạn vật trên đời đều do Chúa tạo ra mài”
Bạc Tuấn Phong lại nói: ‘Vậy cha đã từng gặp Chúa chưa?”
Mục sư kinh ngạc mở to hai mắt Bạc Tuấn Phong lại hỏi: “Cha đã từng nghe Chúa dặn dò điều gì chưa?”
Mục sư nhất thời không biết trả lời thế nào.
Mộ Ngọc My xấu hổ, cô ta kéo kéo ống tay áo của Bạc Tuấn Phong “Tuấn Phong, sao anh lại hỏi mấy câu ngớ ngẩn vậy?”
“Ngớ ngẩn?” Bạc Tuấn Phong lạnh lùng hỏi lại: “Cái này không quan trọng sao?”