Chương
Kỳ Thiên Nam giễu cợt nói: “Cô ấy không nhận ra tôi, phản ứng của cô ấy rõ ràng giống như một đứa trẻ sáu bảy tuổi”
Phu nhân Bernard vô cùng ngạc nhiên. Cô ta vội vàng nhìn Vân Giai Kỳ, cô vừa nhìn thấy cô ta, bản năng liền co người lại trong vòng tay của Kỳ Thiên Nam, đôi mắt nhút nhát, rụt rè, còn có sự non nớt và ngây thơ không phù hợp với độ tuổi này của cô.
Phu nhân Bernard nheo mắt lại, đột nhiên ý thức được một khả năng, Lẽ nào là… khi tiêm thuốc cho cô, cô ta đã không làm chủ được liều lượng? Thuốc mê Ether có tác dụng gây mê thần kinh. Nếu như sử dụng quá liều sẽ gây ảnh hưởng đến trí thông minh và tư duy.
Sắc mặt Phu nhân Bernard trảng bệch, căng thắng nhìn Kỳ Thiên Nam Kỳ Thiên Nam lạnh lùng nói: “Tôi chỉ muốn các người đưa người đến, các người lại biến cô ấy thành ra thế này!” Ngừng một chút, anh ta ngước mặt lên, ánh mắt lạnh lùng: “Muốn chết sao?”
Phu nhân Bernard vội vàng quỳ dưới đất: “Ngài Black Mass, xin hãy cho tôi cơ hội chuộc tội! Tôi cũng không ngờ cô ấy lại trở thành bộ dạng như vậy!”
Cô ta ngấng đầu lên, giải thích rằng: ‘Có thể là… do thuốc quá liều nên cô ấy mới dẫn đến thiểu năng trí tuệ”
“Thiếu năng trí tuệ sao…”
“Trước đây đã từng có trường hợp, sử dụng quá liều thuốc, trí tuệ đột nhiên bị thiếu năng trở thành đứa trẻ bảy tám tuổi…”
“Thiểu năng trí tuệ này mang tính tạm thời hay mang tính vĩnh viễn?”
“Dạ, có người là tạm thời… có người là vĩnh viễn ạ” Phu nhân Bernard càng nói, càng nhận thấy ánh mắt của Kỳ Thiên Nam trở nên sắc lạnh.
Trong sự hoảng loạn, cô ta vội nói: “Tôi sẽ nghĩ cách, nghĩ ra cách để cô ấy hồi phục”
“Hồi phục như thế nào?” Kỳ Thiên Nam trầm giọng nói: ô ấy biến thành thế này là chuyện tốt của cô làm đấy!”
“Tôi… chỉ là tôi muốn đem đến bất ngờ cho ngài Black Mass!”
Vân Giai Kỳ đột nhiên nói:” Khát quá…”
Kỳ Thiên Nam cúi đầu nhìn cô, thấy môi cô khô khốc, rõ ràng là cô đang khát nước.
Anh ta nói: “Nước”
Bernard gật đầu, lập tức đi ra cửa ra lệnh: “Nước, mau mang nước qua đây!”
“Vâng”
Một lúc sau, nước tỉnh khiết được mang lên.
Kỳ Thiên Nam đón lấy cốc nước, chuyển đến trước mặt Vân Giai Kỳ.
Cô có chút nghi ngờ, nhìn chäm chẩm vào cốc nước ấy, có vẻ như điều mà cô đang nghỉ ngờ chính là cốc nước, sợ nó có vấn đề gì đó.
Kỳ Thiên Nam biết cô bị dọa sợ rồi. Môi trường thì xa lạ, con người thì lạ lãm. Tư duy của cô cũng bị lùi thành đứa trẻ sáu bảy tuổi, vừa cảnh giác vừa lo Sợ.
Thế là anh ta uống một ngụm nước trước mặt cô. Đây chính là đích thân anh ta chứng minh cốc nước này không có vấn đề gì cả.
Kỳ Thiên Nam đưa cốc nước cho cô. Lần này, Vân Giai Kỳ mới yên tâm nhận nước, hai tay ôm cốc nước, uống “ừng ực ừng ực” vài ngụm.
Một cốc nước uống một loáng là hết, hoặc là do uống nhanh quá, Vân Giai Kỳ ho một tiếng, có lẽ là bị sặc.
“Châm thôi Vân Giai Kỳ giơ tay lên, muốn dùng tay lau sạch vết nước trên môi.
“Chờ đã”
Kỳ Thiên Nam nảm chặt tay cô, anh ta lấy ra một cái khăn mềm từ túi áo sơ mi, cầm một góc rồi nhẹ nhàng lau sạch vết nước trên miệng cô.
Vân Giai Kỳ có chút kinh ngạc nhìn anh ta.
Anh trai này thật là tao nhã. Mỗi cử chỉ hành động đều giống như một quý tộc. Nhìn cách ăn mặc của anh ta mà xem. Chiếc áo sơ mi được ủi kỹ lưỡng, các khớp ngón tay sạch sẽ không chút tạp chất, động tác cầm cốc nước hay động tác cầm cái khăn mềm, mỗi một chỉ tiết đều thể hiện sự cao quý của danh gia vọng tộc. Đây nhất định là một người có học vấn thuộc giới thượng lưu.