Chương
“Cha.”
Giọng nói của Mộ Ngọc My truyền tới.
Cánh tay, vai, cổ của cô ta, đều đang được băng bó một ít Lớp trang điểm trên mặt đã bị phai nhoè đi một nửa, sắc mặt lộ ra vẻ vừa nhợt nhạt vừa tiều tụy, yếu đuối như thể gió cũng có thể thổi qua vậy.
Cô ta vừa nhìn thấy Bạc Tuấn Phong thì những giọt nước mắt đầy oan ức rơi xuống ngay lập tức.
“Tuấn Phong.”
Cô ta vẫn tủi thân về chuyện cô ta bị Bạc Tuấn Phong bỏ mặc lại một mình trong đám cưới Bạc Tuấn Phong nhìn lướt qua cô ta một cách lạnh lùng sau đó lại di chuyển ánh mắt ra chỗ khác.
Mộ Ngọc My nhìn thấy quyển nhật ký nhàu nát trong tay anh thì trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lẳng.
Cô ta nhớ là đã xé nát cuốn nhật ký này rồi mà làm thế nào.
Có thế thấy rằng cuốn nhật ký này đã được ai đó chắp vá, khôi phục lại từng chút từng chút một và đang dính đầy những lớp băng keo trong.
Làm thế nào mà Bạc Tuấn Phong lại có quyến nhật ký này trong tay chứ?
Anh… đọc rồi?
Mộ Ngọc My bỗng nhiên hoang mang, lòng dạ rối bời Cô ta có thể cảm nhận được sự lạnh lùng mà trước giờ chưa từng có của Bạc Tuấn Phong đổi với cô ta.
Cô ta bất lực nhìn về phía Bạc Ngạn Thiên, trưng ra cái dáng vẻ như sắp khóc đến nơi vậy.
Bạc Ngạn Thiên đau lòng đi qua và nói: “Ngọc My, sao con không nằm trên giường đi mà chạy lung tung ra ngoài này làm cái gì?”
“Con sợ… khi con tỉnh lại thì sẽ không bao giờ được nhìn thấy mẹ”
Mộ Ngọc My nghẹn ngào rơi nước mắt.
Trái tìm Bạc Ngạn Thiên đau như đang bị dao cứa vào.
Lúc đó ở hội trường, ông ta đã tận mắt chứng kiến Mộ Ngọc My bị tạt axxít su-phu+ric, bà Mộ đã không ngần ngại lao tới phía trước và ôm lấy cô ta vào trong lòng mình, làm cho ông ta cảm động mãi không thôi về tình mẹ con cao cả này.
“Ngọc My ngoan! Mẹ con không sao đâu”
“Thật không ạ? Vậy khi nào con có thể gặp bà ấy ấy?”
“Ông sẽ sắp xếp ngay bây giờ đây” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Sau khi bác sĩ chuyển bà Mộ sang phòng ICU, Bạc Ngạn Thiên và Mộ Khánh An sẽ dẫn Mộ Ngọc My đi thăm bà ta Cứ thế, một đám người đến trước cửa phòng bệnh, Mộ Khánh An và Mộ Ngọc My đi vào bên trong.
Mới vừa bước vào phòng ICU, Mộ Ngọc My đã bị người đang nắm trên giường bệnh dọa cho giật mình.
Bà Mộ đang nằm trên giường bệnh, những chỗ bị tạt a-xít sun-phu+ric đã bị cháy xém đi một mảng, bà ta còn đang phải đeo cả ống thở, cả người đều không có chút sức sống nào, toàn thân cũng đang cắm đầy những ống dẫn, thì thoảng mới nhìn thấy lớp da thịt lộ ra bên ngoài, nhưng cũng đang được phủ một lớp thuốc mỡ dày.
Cả người tưởng chừng như là khúc than củi được trục vớt ra từ trong biến lửa, bị thiêu đốt đến nỗi không còn hình dạng gì nữa.
Mô Khánh An thấy vậy nhíu mày ngay lập tức Mộ Ngọc My thì Cô ta nhào đến bên giường bệnh, nhìn người đang nấm trên giường bệnh một cách đau đón khóc, nước mắt tuôn trào như mưa: “Mẹ…”
Từ nhỏ đến lớn, cô ta là viên ngọc quý được nâng niu trong lòng bàn tay của nhà họ Mộ, tình cảm đối với mẹ cũng rất sâu nặng.
Tuy rằng Mộ Khánh An cũng yêu thương chiều chuộng cô ta nhưng cũng không tốt bằng mẹ.
Tình cảm mà Mộ Ngọc My dành cho cha có cả yêu có cả hận lẫn lộn.