Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạn Nhi vừa mới bị ánh mắt của cô ta dọa sợ, lúc này không dám nói gì.
Bạc Vũ Minh ôm vai cô bé, nói với Vân Ngọc Hân: “Em ấy đi với con.
“Như vậy… không ổn lắm đâu?”
Vân Ngọc Hân hơi băn khoăn: “Người nhà của cô bé đâu? Nếu cha mẹ cô bé không đến thì tốt hơn vẫn nên cùng các bạn nhỏ trong lớp cùng nhau đi chơi”
“Em ấy, đi, với tôi” Nhóc Vũ Minh ngắt từng chữ, nhấn mạnh lại lần nữa.
Vân Ngọc Hân run nhẹ, không khó để có thể nghe ra giọng điệu của Bạc Vũ Minh đã trở nên mất kiên nhẫn.
Cô ta nhức đầu xoa xoa ấn đường rồi lên tiếng: “Để cô bé đi cùng chúng ta cũng không phải không thể, vậy thì con chăm sóc cô.
bé cẩn thận nhé.
Mạn Nhi, con phải ngoan ngoãn đấy”
‘Vân Ngọc Hân mua vé trên APP.
Tour du lịch tự lái có tuyến đường đi riêng.
“Ngựa vẳn! Là ngựa vẫn!”
Mạn Nhi quay đầu lại, chỉ cho Vũ Minh xem mấy con ngựa văn: “Anh, anh nhìn thấy không? Ngựa vän!”
Đây là lần đầu tiên cô bé ở gần ngựa vặn đến vậy nên không khỏi thấy kích động.
Vũ Minh rất nhanh liền bị lây nhiễm bởi cảm xúc của cô bé.
Cậu bé tiến lại cùng cô bé ghé vào cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía đàn ngựa vẫn, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
“Là ngựa vẫn”
“Bọn chúng chặn xe lại rồi”
“Ừ, bọn chúng đói bụng, muốn ăn rồi”
Mạn Nhi tò mò hỏi: “Ngựa vẫn ăn gì vậy?”
“Trái cây và rau củ”
“Em có mang theo táo!”
Mạn Nhi vừa nói vừa từ chiếc cặp nho nhỏ lấy ra một quả táo rồi giơ ra cửa xe, vẫy vẫy tay với ngựa vẫn: “Chỗ của mình có táo này!”
Ngựa vẫn hình như không nghe thấy tiếng gọi của cô bé.
Mạn Nhỉ không khỏi thấy hơi chán nản, nói thầm một câu: “Táo của mình không thơm à! Bọn chúng dường như không hề nhìn mình”
“Để anh”
Nhóc Vũ Minh nhận lấy quả táo từ tay cô bé rồi huýt sáo với đàn ngựa văn.
Lỗ tai mấy con ngựa vẫn rất nhanh dựng thẳng lên, nghe thấy tiếng huýt của cậu thì vươn cái cổ dài lên nhìn sang, ngay khi nhìn quả táo trong tay nhóc Vũ Minh đang giơ lên cao, bọn chúng liền dồn dập vỗ móng chạy tới.
Vừa nhìn thấy đàn ngựa văn chạy về phía xe, Mạn Nhi lập tức thấy hơi khẩn trương, cẩn thận níu chặt góc áo Vũ Minh: “Anh, anh…
Bọn chúng tới rồi!”
Trong lòng cô bé vừa thấy sợ hãi nhưng lại vừa mong đợi.
Cửa kính xe hạ xuống toàn bộ.
Ngựa vẫn vừa tới gần, Vân Ngọc Hân liền ghét bỏ nhăn mặt rồi bịt kín mũi lại.
Trên người mấy loại động vật hoang dã này đều có mùi.
Đứa bé có lòng yêu thương, thích thú các động vật nhỏ đáng yêu, thế nhưng Vân Ngọc Hân lại rất ghét chúng.
Nhìn thấy Mạn Nhi thế nhưng lại gọi ngựa vẫn tới, cô ta sợ ngựa vẫn sẽ chui vào cửa xe liền đóng chặt cửa kính ở hàng ghế trước.
Con bé chết tiệt này!
Chưa từng nhìn thấy ngựa vằn sao?
Vậy mà lại gọi đám ngựa văn kia tới, làm bẩn xe của cô ta thì thế nào đây?
Vân Ngọc Hân chán ghét âm thầm trừng mắt nhìn Mạn Nhi thì lại thấy Tiểu Vũ Minh dựa vào người cô bé, từ trước đến nay thằng.
bé hiếm khi tươi cười, lúc nhìn về phía Mạn Nhi thế mà lại lộ ra bộ dạng vui vẻ như vậy.
.