Chương
“Làm sao bây giờ? Thuyền trưởng nhìn Kỳ Thiên Nam: “Trước mắt nhìn sơ qua, bọn họ dẫn theo không ít lính đánh thuê, chỉ tính số người vừa lên tàu thôi đã khoảng hơn một trăm tên rồi”
Khiến người ta phải kinh hãi nhất đó chính là thông qua thiết bị giám sát của bọn họ, có thể nhìn thấy được chuyến tàu được trang vị vũ trang của Thiên Ngạo hải vận, được trang bị ba khẩu đại bác lớn.
Đương nhiên là thế kỷ Sovereign không có cơ hội phản kháng khi đối diện với ba khẩu đại bác này.
Tất cả mọi người trong phòng thuyền trưởng đều đã chết lặng, dòng máu trong người như ngưng đọng Ai cũng không nghĩ tới, Thiên Ngạo hải vận lại có thiết bị khủng bố như vậy!
Khó trách Thiên Ngạo hải vận có thể hoành hành nhiều vùng biển không ai dám như vậy, hải tặc cũng không dám trêu chọc.
Điều khinh hãi hơn là trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, Bạc Tuấn Phong có thể điều khiến nhiều chiến thuyền chỉ vì truy đuối một người Thế kỷ Sovereign phòng bị mấy trăm lính đánh thuê, mặc dù cũng trang bị pháo đài gây sát thương lớn, nhưng nếu giao tranh, tất nhiên sẽ mất cả chỉ lẫn chài Thuyền trưởng nói: “Đối phương yêu cầu tiếp nối tín hiệu vệ tinh”
Anh ta quay đầu lại, nhìn Kỳ Thiên Nam: “Black Mass, xin mời chỉ thị…”
Kỳ Thiên Nam lạnh lùng nói: “Liên kết với anh ta.”
“Vâng”
Tín hiệu nhanh chóng tiếp nối.
Giọng nói Bạc Tuấn Phong lạnh lùng vang lên thông qua tín hiệu vệ tinh: “Kỳ Thiên Nam, hiện tại, lập tức, giao người ra đây”
“Ha” Kỳ Thiên Nam cười khẩy: “Bạc Tuấn Phong, anh thật đúng là thủ đoạn phi thường, có thể lên đường đuổi tới nơi này. Anh muốn tôi giao người, tôi hỏi anh, người nào?”
“Anh biết rõ người tôi nhắc đến là ai”
Bạc Tuấn Phong cũng không kiên nhân để nói lời vô nghĩa với anh ta: “Kỳ Thiên Nam, anh mang thế kỷ Sovereign chạy đến vùng biến tự do, cho rằng tại đây ngoài vòng pháp luật thì thực sự có thể làm bất cứ điều gì? Ai cho anh quyền ngông cưồng tự cao như thế?
“Anh là đang cùng tôi đàm phán sao?”
“Anh nghĩ rằng tôi đang đàm phán với anh?” Bạc Tuấn Phong nói: “Tôi đang ra lệnh cho anh”
Kỳ Thiên Nam nói: “Nếu như tôi nói, tôi không giao thì sao?”
Bạc Tuấn Phong im lặng vài giây, lạnh giọng nói: “Vậy đừng trách tôi mạnh bạo”
“Anh cho rằng anh có thể uy hiếp được tôi sao? Người đang ở trong tay tôi, nếu tôi không giao ra thì anh có thể làm được gì nào? Thế nào, trên chuyến tàu này, tính cả người anh muốn tìm, toàn bộ nổ thành đống đổ nát sao?”
Bạc Tuấn Phong đột nhiên không nói gì, anh thực sự không có khả năng bản như vậy.
Dù sao, Vân Giai Kỳ vẫn còn đang trên chuyến tàu này.
Bạc Tuấn Phong nói: “Chúng ta nói chuyện”
Kỳ Thiên Nam trực tiếp ngắt tín hiệu.
Thuyền trưởng căng thẳng nhìn anh, Hàn Thiên Nam nói: “Người tới là khách”
Nói xong anh ta nói: “Cử hai đội người mời anh ta đến.”
“Vâng!”
“Nhớ kỹ, chỉ một mình anh ta!”
Rất nhanh, đoàn người đến boong tàu, đi đến trước mặt Bạc Tuấn Phong.
Mặt bọn họ không chứt thay đối: “Bạc gia, xin mời”
Bạc Tuấn Phong mới bước ra một bước, còn đội lính đánh thuê phía sau lại bị chặn: “Chúng tôi chỉ mời một minh Bạc gia, những người khác không mời.