Chương
Trên người bọn họ có súng, bọn họ là người xấu!
Nếu bò qua đó, chẳng phải là từ ao rồng này sang hang cọp khác sao?
Người xấu trên thế giới này sao lại nhiều vậy chứ?
Vân Giai Kỳ vừa hoảng vừa sợ, trực tiếp rơi nước mắt.
Nước mắt đầy oan ức, cô nói với bọn chúng: “Tôi là đứa bé ngoan, không được ăn hiếp tôi!”
Mọi người: “…”
Gió trên biển vốn rất lớn, Vân Giai Kỳ bị gió biển thổi đến mở mắt không ra, đau cả mắt, nước mất rơm rớm chảy xuống.
Cô gái này là ai vậy chứ? Sao nhìn quen vậy.
“Chờ đất”
‘Tên cầm đầu trong đó từ túi trong trên ngực lấy ra một tấm ảnh.
Đây là ảnh chụp của Vân Giai Kỳ, lần này trước khi hành động, từng đội đều nhận được tấm ảnh này, bên trên là người mà bọn họ phải giải cứu.
Là cô!
Là bà Bạc!
Nhưng Tên cầm đầu có chút nghỉ ngờ.
Cô gái này… sao trông ngốc nghếch, khờ khạo, giọng điệu còn có gương mặt ngây thơ của một đứa trẻ sáu bảy tuổi Tên cầm đầu nhìn Vân Giai Kỳ hỏi một câu: “Cô là Vân Giai Kỳ sao?”
Vân Giai Kỳ lắc đầu: “Tôi không biết!
Trong tình hình cấp bách cô đã không còn nhớ rõ tên mình, vả lại cô cũng không thế nói tên mình cho người lạ biết! Nhỡ đâu là người xấu thì sao?
Tên cầm đầu nói: “Bây giờ cô mau bò qua đây, chúng tôi đỡ cô!”
Vân Giai Kỳ hỏi một câu thăm dò: ‘Các người là người xấu hả?”
Mọi người: ..”
Vân Giai Kỳ lại nói tiếp, hung hăng đầy lý lẽ: “Nếu các người là người xấu, tôi sẽ không qua đó’ Mội người: “..”
Vị cô chủ này lẽ nào cho rằng người xấu sẽ đem hai chữ “người xấu”
Viết lên mặt sao?
Cả đám vội làm rõ thân phận: “Chúng tôi là người tốt!”
“Chúng tôi đều là người tốt! Là bảo vệ tốt của người tốt”
Vân Giai Kỳ nói: ‘Nhưng trên người mấy người ai cũng có súng!”
Mọi người: “…
Bọn họ là lính đánh thuê do Thiên Ngạo thuê, không mang theo súng thì làm sao làm nhiệm vụ?
Vân Giai Kỳ nói tiếp: ‘Mang theo súng thì không phải người tốt!”
Tên cầm đầu suy nghĩ một lúc: ‘Ai nói đem súng không phải là người tốt? Cảnh sát cũng có súng, quân nhân cũng có súng! Của chúng tôi là súng lục dùng để bảo vệ người tốt đấy”
Vân Giai Kỳ vẫn nghỉ ngờ nhìn chấm chấm anh ta, đương nhiên là không dễ dàng tin tưởng lời bọn họ nói Nếu như chúng tôi là người xấu, thì đã nổ súng về phía cô rồi! Chúng tôi là người tốt thật đó” Tên căm đầu vất vả khổ cực chứng minh bản thân là người tốt.
Vân Giai Kỳ nói không tôi sẽ không qua các người ném hết súng đi thì tôi sẽ qua đó, nếu Nói xong, cô lặng lẽ quan sát bọn họ.