Chương
“Theo thông tin được biết, chiếc du thuyền bị nghỉ ngờ có liên quan đến tổ chức Web đen. Tổ chức Web đen có vài trăm nghìn hội viên trên khắp thế giới, khét tiếng liên quan đến buôn lậu dầu mỏ, vũ khí, buôn thuốc phiện, buôn bán nội tạng…”
Vân Giai Kỳ mở mắt, nhìn tỉ vi Cảnh tượng cả vùng biển mù mịt khói thuốc súng.
Trên mặt biển ở xa xa, váng dầu nổi lšnh bềnh khiến cho ngọn lửa mãi không tắt Hai chiếc thuyền cứu hộ cực lớn bao vây xác tàu trôi trên biển của con tàu thế kỷ Sovereign.
Bọn họ rời khỏi thuyền máy, triển khai công tác cứu vớt Mười mấy chiếc thuyền máy lao băng băng trên biển đang dọn sạch váng dầu trôi trên mặt biển.
“Người đứng sau tổ chức Web đen là Black Mass, vẫn chưa rõ tin tức.”
“Black Mass?”
Vân Giai Kỳ lẩm nhẩm một câu, cái tên nghe rất quen.
Cô nhớ mang máng, trước đó có người gọi người đàn ông kia là Black Mass.
Kỳ Thiên Nam…
Black Mass.
Cô càng nhớ lại thì đầu càng đau.
“Tỉnh rồi à?”
Bên cạnh giường truyên đến giọng người đàn ông.
Vân Giai Kỳ ngây người, tiện tay kéo chăn quấn kín người, nhưng tay chân lóng ngóng, chăn bị tuột xuống đất.
Cô lúng túng ngồi dựa vào thành giường nhìn Bạc Tuấn Phong đi tới, cô lộ ra ánh mắt phòng bị, thì nhìn thấy anh đột nhiên cúi xuống nhặt chăn rồi đắp lên người cô.
Tâm trạng căng thẳng của cô mới thả lỏng một chút.
“Chú..” Cô nhìn thấy trên mặt Bạc Tuấn Phong, vết thương đã được xử lí sạch sẽ.
‘Vết thương trên đầu, không sâu, đã thoa thuốc.
Bạc Tuấn Phong đã thay quần áo, có thể là do mặc sơ mi trắng, người đàn ông vốn trông lạnh lùng, như vậy trông có vẻ ấm áp hơn.
Sự phòng bị của Vân Giai Kỳ với anh mới vơi đi chút, cô nằm chặt cái chăn, cúi đầu không dám nhìn anh.
Bạc Tuấn Phong nói: “Sao lại không dám nhìn tôi?”
Vân Giai Kỳ không chịu thua, ngẩng đầu lườm anh: “Không phải tôi không dám nhìn chú”
“Vậy sao em cứ cúi gẫm đầu thế?”
“Đôi..”
Bụng Vân Giai Kỳ đột nhiên réo lên “ục ục”.
Cô nhẹ nhàng xoa xoa bụng, bĩu môi chau mày.
Cô đói rồi, nhưng cô vẫn cần thế diện, cô nhịn không nói, cô không muốn cầu xin anh!
Văn là Bạc Tuấn Phong nhắc đến vấn đề này trước: “Đói rồi à?”
Vân Giai Kỳ nói: “Cũng… không đói lắm”
Cô vừa nói xong, bụng lại réo lên.
Vân Giai Kỳ bị cái bụng không nghe lời làm cho tức điên.
Bạc Tuấn Phong nói: “Em nói không đói, nhưng bụng em đang réo”
“Tôi không muốn ăn, tôi không đói, bụng tôi kêu là bụng tôi kêu, không phải tôi kêu” Vân Giai Kỳ lại tức giận với cái bụng của mình.
Bạc Tuấn Phong nhíu mày: “Sao phải cố nhịn?”