Chương
“Tôi đồng ý” Vân Giai Kỳ nói: “Nếu tôi là công chứa nhỏ, chắc chẩn tôi sẽ tha thứ cho hoàng tử nhỏ”
Bạc Tuấn Phong bật cười, giọng nói khàn khản, “Thật không?”
“Ừ. Bởi vì, hoàng tử nhỏ cũng không cố ý quên công chúa nhỏ, cậu ấy là bị mụ phù thủy thực thi phép thuật hắc ám, cậu ấy vẫn luôn thích công chúa nhỏ”
Nói xong, Vân Giai Kỳ rất tò mò: “Vậy kết cục của câu chuyện là gï?
Công chúa nhỏ có đồng ý về lại bên hoàng tử nhỏ không?”
“Kết cục là hoàng tử nhỏ cưới công chúa nhỏ làm vương phi, sau đó hoàng tử nhỏ lên ngôi Vua, công chúa trở thành Hoàng hậu, hai người sống hạnh phúc bên nhau, sinh được hai hoàng tử nhỏ xinh xắn và một công chúa nhỏ đáng yêu”
Nghe xong kết cục của câu chuyện, cuối cùng Vân Giai Kỳ cười rạng rỡ, vô cùng cảm động “Sau này bọn họ nhất định sẽ rất hạnh phúc” Cô rất thích câu chuyện này.
Vân giai Kỳ mắt nhìn Bạc Tuấn Phong với ánh mắt mong mỏi: “Chú ơi sau này chú sẽ còn kế chuyện cho cháu nghe chứ? Cháu rất thích nghe chú kể chuyện”
Giọng nói của anh rất hay.
Khi đọc chuyện giọng nói vừa ấm áp vừa khiến người ta say mê, đường như Vân Giai Kỳ một lúc đã đầm chìm vào thế giới của câu chuyện.
Trên người của người đàn ông còn có một mùi hương nhàn nhạt, không hề rồng nặc, khiến người ta cảm giác như là mùi hương trên người của một vị hoàng tử thanh lịch.
Không biết vì sao Vân Giai Kỳ rất mẫn cảm với tất cả mùi nước hoa, nhưng lại có cảm tình với mùi nước hoa của đàn ông một cách khó hiểu.
Vân Giai Kỳ đột nhiên hỏi: “Chú ơi, chú tên gì?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Bạc Tuấn Phong”
“Cái gì?” Vân Giai Kỳ hồi lâu không đáp lại: “Vừa rồi tôi nghe không rõ, chú tên là…”
“Bạc, Tuấn, Phong”
Vì để cô nghe rõ, người đàn ông cố tình nói chậm lại, nhẹ nhàng cầm tay cô lên, từng nét một viết ra ba chữ cái vào lòng bàn tay cô.
Vân Giai Kỳ như hiểu như không mà gật đầu.
“Vậy…” Cô đưa mắt nhìn Bạc Tuấn Phong: “Sau này, tôi sẽ gọi chú là chú Tuấn Phong được không?”
Bạc Tuấn Phong bật cười nhìn cô.
Cô thật sự trở thành một đứa trẻ, tới nỗi mỗi một câu nói với anh là một câu chú.
Bạc Tuấn Phong hỏi: “Em có đói không?”
Vân Giai Kỳ mừng rỡ xoa xoa bụng, lè lưỡi, ngập ngừng nói: “Đói.
“Muốn ăn gì nào?”
“Chú Tuấn Phong ăn gì thì tôi ăn cái đấy”
Bạc Tuấn Phong nói: “Bây giờ vẫn chưa vào tới bờ, trên tàu chỉ có món Âu và hải sản.
“Chú Tuấn Phong ăn gì thì tôi ăn cái đấy!” Cô lặp lại lần nữa.
Sau khi tính tình của cô biến thành một đứa trẻ, cô cũng trở nên lười biếng hơn, đến cả việc đưa ra lựa chọn cũng lười Bạc Tuấn Phong nói: “Vậy thay quần áo đi”
Anh bước ra cửa, sai người mang quần áo đến cho cô.
Vân Giai Kỳ lại nhìn thị, thấy trên tỉ vi vẫn đang nói về chuyện du thuyền thế kỷ Sovereign, trên màn hình là bức ảnh bên trong còn nguyên vẹn của du thuyền thế kỷ Sovereign Cô vừa nhìn liền nhận ra Đây.. Cô chỉ vào tivi, kinh ngạc trừng to mắt: ‘Chiếc thuyền này chìm rồi sao?”
Ngày hôm qua khi ở trong phòng, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân nhốn nháo, sau đó lại nghe thấy tiếng nố từ xa truyền lại Cô sợ hãi, không dám đi ra ngoài, cũng không biết nguyên nhân gây nổ là gì “Chú ơi.. chú ơi!”