Chương
“Phòng của tôi”
“Phòng của cậu?” Vân Giai Kỳ lẩm bẩm một câu: “Vốn dĩ cậu đưa tôi đến phòng của cậu sao?”
Cô nhìn khắp xung quanh, không thể hiểu được tại sao trên khuôn mặt có sự thất vọng.
Vân Giai Kỳ cẩn thận kỹ lưỡng quan sát chữ “Hỷ” dán trên cánh cửa, lại hỏi: “Câu cũng đã kết hôn rồi sao?
Bạc Tiêu Dương nhìn cô, lặng lẽ nhau mày, do dự một lúc lâu, đột nhiên quay người lại, nhìn chữ “Hỷ” ở trên cánh cửa, bĩu môi giêu cợt, tiện tay xé nó xuống, Cậu ta không biết rằng, trí nhớ của cô đã bị giảm sút xuống như lúc còn sáu bảy tuổi, có phải điều đó sẽ xảy ra mãi không.
Nhưng trong mắt của cậu ta, Vân Giai Kỳ của ngày hôm nay, chắc chắn là một đứa trẻ vô cùng ngây thơ.
Cậu ta không còn cách nào đế nói cho cô, mình là chồng của cô.
Cô sẽ hiểu không?
Cậu ta sợ cô sẽ lo lẳng, Vân Giai Kỳ bất ngờ đến mức mở to hai mắt ra: “Cậu.
“Đi vào đi” Bạc Liêu Dương liền kiểu cô vào bên trong cắn phòng.
Căn phòng rất to, nhưng không phải cùng một kiểu dáng với phòng của Bạc Tuấn Phong, nhưng cũng là một căn nhà.
Có phòng khách, phòng làm việc, phòng ngủ, phòng tắm riêng biệt.
Cô bị Bạc Tiêu Dương đặt ngồi xuống trên ghế sô pha, nói với cô: “Cô.
ngồi yên ở đây đợi tôi”
“Cậu muốn đi đâu?”
“Ông nội gọi tôi”
“Ông nội…”
Dường như Vân Giai Kỳ đã bình tĩnh lại: “Ông cụ vừa nãy là ông nội của cậu à?”
Cô che miệng lại, có hơi chột dạ.
Đang nhìn nét mặt của cậu ta, vậy mà cô lại hét lớn với Bạc Ngạn Thiên: “Ông già xấu tính”
“Ông ấy là ông nội của tôi, cũng là ông nội của Bạc Tuấn Phong.”
Vân Giai Kỳ chắp nối lại các mối quan hệ rồi nói: “Anh là em trai của Tuấn Phong, ông ấy lại là ông nội của hai người…”
“Đúng vậy”
“Có điều nhìn mọi người chẳng giống người cùng một nhà tí nào”
“Tại sao vậy?”
“Ông nội hung dữ như vậy, với anh với chú hay với tôi đều rất hung dữ”
Bạc Tiêu Dương đau lòng nhìn cô, môi khẽ cần lại nói: “Ngoan ngoãn ở đây đợi tôi về, được không?”
“Được”
Trong phòng làm việc.
Bạc Tiêu Dương nhẹ nhàng đấy cửa bước vào.
Bạc Ngạn Thiên ngồi trên bàn làm việc, nét mặt ảm đạm, nhìn thấy cậu ta bước vào, ông cụ lập tức hỏi: “Rốt cuộc con định giải quyết cô gái kia thế nào?”
Bạc Tiêu Dương đóng cửa lại, im lặng không nói gì “Nói đi! Cô ta vừa là vợ của con lại vừa là người phụ nữ bên cạnh Tuấn Phong, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Bạc Ngạn Thiên nói: “Là như thế nào? Một vợ hai chồng sao? Một mình cô ta cần có đến hai người chồng chăm sóc sao?”
Lời nói của Bạc Ngạn Thiên vô cùng khó nghe, rõ ràng là đang cố ý kích động Bạc Tiêu Dương Bạc Tiêu Dương nói: “Cô ấy là vợ của con, tình trạng hiện nay của cô ấy thế nào, ông cũng thấy rồi đó. Cô ấy bị suy giảm tư duy, giờ tư duy của cô ấy chỉ như một đứa trẻ, không hiểu điều gì cả “Đứa trẻ sao? Cô ta đã hai mươi tư tuối rồi, sao có thể chỉ như mội đứa trẻ được? Đây không phải là ngây thơ, đây gọi là thiểu năng trí tu Bạc Tiêu Dương nảm chặt tay nói: “Cô ấy không thiếu năng trí tuệ”