Chương
Bạc Tuấn Phong nói: “Không phải em muốn tôi kể chuyện cổ tích cho nghe sao?”
“À à!” Vân Giai Kỳ lập tức lên trên giường, đắp chăn rồi chờ mong nhìn anh: “Bây giờ có thế bắt đầu rồi!”
“Muốn nghe chuyện cổ tích nào?”
“Truyện cổ tích về hoàng tử nhỏ và công chúa nhỏ!” Vân Giai Kỳ còn nhớ câu chuyện bị bỏ dở giữa chừng lần trước.
Bạc Tuấn Phong cười: “Em thích câu chuyện cổ tích này?”
“Ừm”
Vân Giai Kỳ cuộn tròn nãm trên giường, hai tay nâng má, tò mò hỏi: “Có phải là hoàng tử nhỏ nhất kiến chung tình với công chua nhỏ không?”
“Ừm”
“Vậy công chúa nhỏ thì sao?” Cô hỏi: “Cô ấy có nhất kiến chung tình với hoàng tử nhỏ không?”
“Hoàng tử nhỏ không biết”
“A?“ Vân Giai Kỳ nói: “Hoàng tử nhỏ đẹp trai như vậy, nhất định công chúa nhỏ liếc mắt một cãi đã thích hoàng tử nhỏ.”
Bạc Tuấn Phong đặt con chó nhỏ xuống dưới đất, con chó nhỏ nằm úp sếp bên cạnh chân anh.
Giọng nói của người đàn ông chậm rãi vang lên: “Lần đầu tiên hoàng tử nhỏ gặp công chúa nhỏ, công chúa nhỏ không dám tiếp cận hoàng tử nhỏ cho nên cô ấy nói cho hoàng tử nhỏ một cái tên giả nhưng hoàng tử nhỏ rất thích cái tên kia”
“Tên là gì vậy?”
“Bé ngoan”
Vân Giai Kỳ cười khúc khích: “Công chúa nhỏ cũng quá ngốc nghếch đi chứ?”
“Hoàng tử nhỏ biết cái tên mà công chúa nhỏ nói cho anh ấy là tên giả nhưng hoàng tử nhỏ không có vạch trần. Bởi vì chỉ căn hoàng tử nhỏ muốn là có thể có được công chúa nhỏ…”
Vân Giai Kỳ im lặng gối đầu lên đùi anh, nghe Bạc Tuấn Phong kế chuyện cổ tích bất tri bất giác buồn ngủ.
Đến lúc chìm vào giấc ngủ rồi mà khóe miệng cô vẫn còn mim cười.
Bạc Tuấn Phong đắp chăn cho cô, nãm xuống bên cạnh nhìn chäm chấm khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say của cô, nhất thời không tự chủ được, anh nhẹ nhàng ôm lấy gáy cô, ôm cô vào ngực, cúi đầu hôn lên trán Cô.
Lúc ngủ mơ, Vân Giai Kỳ tựa hồ có thể cảm nhận được độ nóng trên trán, nhíu nhíu mày khuôn mặt nhỏ nhân chôn ở cần cổ anh, cọ cọ như một con mèo nhỏ Bạc Tuấn Phong nói: “Công chúa nhỏ ngủ ngon”
Hôm sau.
Vân Giai Kỳ vừa mới tỉnh dậy liền nhìn thấy bên cạnh lún xuống.
“Gâu gâu gâu gâu..”
Thanh âm của con chó nhỏ gần trong gang tấc.
Vân Giai Kỳ mở mắt ra liền nhìn thấy Bối Lạc tựa vào thân thế cô, thè lưỡi rồi vung vấy đuôi chờ cô rời giường.
“Bối Lạc!” Vân Giai Kỳ ôm nó vào trong ngực, quay một vòng trên giường “Dậy rồi, dậy rồi, em có đói bụng hay không?” Vân Giai Kỳ xoay người xuống giường đi ra ban công Ngoài ban công, chén thức ăn chó đã rỗng tuếch, ngay cả nước cũng đã uống cạn sạch sẽ.
Vân Giai Kỳ đổ thức ăn chó vào trong chén, Bối Lạc liên phe phẩy cái đôi rồi bổ nhào vào chén thức ăn chó, ăn từng ngụm từng ngụm.
“Ăn từ từ thôi!”
Vân Giai Kỳ vừa mặc quần áo vừa nhìn Bối Lạc hận không thể vùi mặt vào chén thức ăn chó.
Thay quần áo xong thì Bối Lạc cũng ăn xong, cô lấy dây cột nó lại rồi dắt nó ra cửa.
Vân Giai Kỳ đi tới trước cửa, vừa mới đổi giày xong chợt nghe thấy một tiếng kêu non nớt.