Chương
Sao anh có thể… làm thế với cô!
Bạc Tuấn Phong nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh biết nụ hôn không khống chế được của mình vừa nấy đã làm cô sợ hãi “Ngoan ngoãn ăn cơm đi” Bạc Tuấn Phong nói: “Nếu như lúc tôi về mà em vẫn chưa ăn xong thì tôi sẽ…”
“Thì chú làm gỉ?” Không đợi anh nói xong, Vân Giai Kỳ đã ngắt lời anh, không chịu nhượng bộ trừng mắt nhìn anh.
Bạc Tuấn Phong trầm giọng nói: “Thì tôi sẽ trừng phạt em”
Vân Giai Kỳ hơi giật mình: “Trừng phạt gĩ?”
Bạc Tuấn Phong không trả lời, chỉ nhẹ nhàng lau môi rồi xoay người rời khỏi phòng.
Vân Giai Kỳ nghe cửa đóng “Rầm” một tiếng, cô ngây ngốc nhìn châm chằm vào bát cơm ở tủ đầu giường, lúc này mới bưng bát lên, miễn cưỡng xúc một thìa cơm đưa vào miệng.
Lúc Bạc Tuấn Phong đi đến cửa phòng liền thì thấy một chữ “Hỷ” vô cùng chói mắt dán trên cửa.
Anh chẳng cần nghĩ nhiều, thuận tay xé chữ “Hỷ” đó rồi vứt xuống đất.
Anh đẩy cửa bước vào phòng thì nhìn thấy Mộ Ngọc My đang ngồi trên giường, cô ta mặc một bộ đồ ngủ bắng lụa, lộ ra dáng người chuẩn trong lớp áo và đường cong quyến rũ!
Bạc Tuấn Phong liếc nhìn một cái, thấy Mộ Ngọc My đang xoay eo đi về phía anh: “Tuấn Phong, tối nay, ông nội cũng nhắc đến chuyện này rồ Cô ta vừa nói vừa đóng cánh cửa sau lưng anh, nhẹ nhàng khóa trái cửa lại Bạc Tuấn Phong đứng im bất động.
Cô ta nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào bờ vai anh, cô ta chợt thở dài: “Trên dưới nhà họ Bạc có bao nhiêu con mắt nhìn vào như thế, mấy ngày hôm nay anh cứ ở phòng của Giai Kỳ mãi, cô ta là em dâu của anh, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thế nào đây? Mặc dù chuyện xấu trong nhà không thế mang ra ngoài nói được, em mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng còn Tiêu Dương thì sao, anh định tính thế nào? Không lẽ anh định giành vợ của em trai, lạnh nhạt với người vợ như”
Mộ Ngọc My vừa tắm xong, còn cố ý trang điểm một chút.
Trên người cô ta có hương nước hoa nồng nặc.
Trong bộ đồ ngủ bằng lụa, dường như còn có bộ đồ lót gợi cảm mà cô ta vừa thay.
Bạc Tuấn Phong không thèm nhìn cô ta lấy một cái Mộ Ngọc My thấy anh lạnh nhạt như vậy càng không cam lòng.
Cô đã cố gắng ăn mặc gợi cảm nhất chỉ để thu hút sự chú ý của anh.
Đàn ông màt Nhìn thấy mỹ nữ, nào không động lòng?
Cô không tin anh có thể giữ mình mãi được!
“Tuấn Phong… đêm nay anh có thể ở lại với em không? Em ngủ một mình một phòng cảm thấy rất sợ hãi”
Nói xong hai tay cô ta nhẹ nhàng ôm lấy eo anh “Chuyện của anh với Vân Giai Kỳ em có thế mắt nhắm mắt mở, em coi cô ta như vợ nhỏ của anh, em cũng không phải là người so đo từng tí một.
Nhưng mà anh có thể đối xử công bảng với em một chút không? Ông nội muốn em sinh con nối dõi cho nhà họ Bạc nhưng chuyện này sao em có thể làm một mình được? Anh có thể… giúp em không?”
Bạc Phong không nói gì, tựa như một bức tượng điêu khắc bất khả xâm phạm.
Mộ Ngọc My nhẹ nhàng áp mặt vào lông ngực anh rồi thở dài một tiếng.
“Từ lúc gả tới nhà họ Bạc, em mang trên mình áp lực rất lớn, anh biết không? Ông nội vô cùng kỳ vọng vào cái bụng của em. Ông nói Vân Giai Kỳ sinh cho anh ba người con, ba cái thai bảo bối, hai trai một gái, anh nói em phải làm sao đây? Nhỡ đâu bụng em lại không có động tĩnh gì.
Cô ta ngẩng đầu, nước mắt lăn dài trên má: “ Anh cứ lạnh nhạt với em như vậy, em mãi không sinh được con, ông nội sẽ nhìn em thế nào đây, người trong nhà họ Bạc sẽ nhìn em thế nào đây?