Chương
“Hay là, lục soát tất cả phòng trong nhà một lần đi, người vô tội thì đương nhiên là vô tội, nếu ai lấy thì còn có thể giấu đi đâu, nhất định là giấu trong phòng.
“Nhiều phòng như vậy, lục soát từng phòng một ư..”
“Nhà họ Bạc có nhiều người như vậy, lục soát nhanh thôi”
Mộ Ngọc My nhìn Bạc Ngạn Thiên và hỏi: “Ông nội, hay là nhờ người giúp việc lục soát nhà”
Bạc Ngạn Thiên ngầm chấp thuận: “Bây giờ ai mà lấy nó thì đã quá muộn để giải thích!”
Mộ Ngọc My nhìn xung quanh, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Vân Giai Kỳ, đây ấn ý nói: “Cô đã nhìn thấy nhẫn ngọc bích của ông nội chưa?”
“Nhẫn ngọc bích?”
Vân Giai Kỳ chợt nghĩ đến chiếc nhẫn ngọc bích mà Bạc Tuấn Phong đã tìm thấy dưới giường cô, vừa định nói gì đó thì thấy tay Bạc Tuấn.
Phong ở dưới gầm bàn đã ấn tay cô và ra hiệu cho cô đừng nói nữa Vân Giai Kỳ lập tức lắc đầu ra vẻ như không biết gì Mộ Ngọc My lạnh lùng ra lệnh cho đám người giúp việc: “Tìm đi!”
Những người giúp việc nhanh chóng chia nhau lục soát bên trong nhà họ Bạc.
Sau nửa tiếng, mấy người giúp việc đến báo cáo.
“Đã tìm hết tất cả phòng ở trên lầu hai nhưng không tìm thấy”
“Phòng ở lầu ba lầu bốn cũng không có”
“Lầu năm không có ai ở cũng đã tìm rồi, nhưng vẫn không tìm thị “Tăng hầm cũng…”
Bạc Ngạn Thiên càng nghe càng đứng ngồi không yên.
Ông ta khó chịu nói: “Một chiếc nhắn ngọc bích tốt như vậy không thể tự dưng biến mất được! Sáng nay tôi còn nhìn thấy nó, chắc chắn nó vẫn còn ở trong nhà. Tìm kỹ cho tôi “Ông chủ, chỉ có phòng của cô Vân Giai Kỳ là chưa được lục soát. Bình thường thì cô Vân không cho chúng tôi vào phòng của cô ấy, chúng tôi cũng không dám vào.”
“Tìm đi!” Bạc Ngạn Thiên trừng mắt nhìn Vân Giai Kỳ: “Nhà họ Bạc này có phòng nào mà tôi không vào được?”
“Vâng, chúng tôi lập tức đi tìm ngay đây”
Những người giúp việc chia nhau đi tìm.
Một lúc sau, một người giúp việc đột nhiên đi tới và cầm một đống quần áo trên tay: Ông chủ, chúng tôi tìm thấy cái này trong phòng của cô Vân Giai Kỳ”
“Đây là cái gì?” Bạc Ngạn Thiên liếc mắt nhìn.
Vân Giai Kỳ cũng nhìn thấy túi đồ, nhíu mày nói: “Đây không phải là đồ của tôi”
Người giúp việc nói: “Vật này ở trong phòng của cô, sao cô lại không biết được?”
Mộ Ngọc My nghỉ ngờ nói: “Không lẽ chiếc nhắn ngọc bích được bọc ở trong đây sao?” Cô ta nhìn Vân Giai Kỳ rồi nói: “Vân Giai Kỳ, hay là cô thành thật khai ra đi, cô nói đi, có phải cô lấy nhẫn ngọc bích của ông nội hay không?”
Vân Giai Kỳ lắc đầu nguầy nguậy, cô nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh.
Bạc Tuấn Phong cũng cau mày.
Trước giờ anh cũng chưa từng nhìn thấy bộ quần áo này, cũng không biết nó là thứ gì.
Điều duy nhất anh có thể chắc chắn là nhẫn ngọc bích không có ở trong đó.
Đây cũng là thứ mà Mộ Ngọc My sai người nhét vào trong phòng Vân Giai Kỳ sao?