Chương
Giọng điệu của ông ta rất nặng nề.
Cẩm Di sợ tới mức quỳ gối xuống đất, bà ta ra sức giải thích: “Chắc chẩn là có người vu oan cho cháu, có người giá họa cho cháu! Nhiều người như vậy, có lẽ tay chân ai đó không sạch sẽ, trộm đi mà không có chỗ giấu nên mới nhét vào trong hòm nhỏ của cháu! Ông chủ, cháu biết chiếc nhân ngọc bích này rất quý giá, dù có cho cháu mười lá gan, cháu cũng không dám cầm đâu!”
Bà ta sợ đến mức vừa nói vừa khóc nức nở, Mộ Ngọc My hơi ân hận trong lòng Cô ta bắt đầu nghĩ ngờ, chiếc nhẫn ngọc bích này là cô ta chỉ thị Cẩm Di trộm đi rồi đặt vào trong phòng của Vân Giai Kỳ đế vụ oan giá họa cho cô.
Nhưng Cấm Di lại trộm rồi giấu chiếc nhẫn đi Nhưng làm sao bà ta dám?
Gan Cẩm Di rất nhỏ, lại vô cùng sợ phiền phức, đặc biệt là loại đồ vật vô giá này, bà ta có mười lá gan cũng không dám trộm.
Mộ Ngọc My nói: “Ông nội, có lẽ trong chuyện này thật sự có hiểu lầm gì đó?
Bạc Minh Lâm ở bên cạnh nói: “Chuyện này không nhỏ, báo cảnh sát đi! Xem xem cảnh sát đến điều tra xử lý thế nào! Dù sao nếu trong nhà thật sự xảy ra chuyện ăn cấp, nhất định phải vặn hỏi đàng hoàng, bằng không khó mà phòng được”
Vừa nghe đến báo cảnh sát, Cẩm Di sợ đến mức mất hồn mất vía rồi!
Nếu như cảnh sát đến rồi, bà ta có mười cái miệng cũng không giải thích được!
Đột nhiên Cẩm Di dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Mộ Ngọc Mỹ: “Cô chủ, cô chủ, cô phải làm chủ cho tôi!”
Mộ Ngọc My hận đến cần răng nghiến lợi.
Cô ta có dự cảm, nếu như cô ta không bảo vệ được bà ta, không chừng người phụ nữ này sẽ khai chuyện của cô ta ra.
Đột nhiên Mộ Ngọc My đứng lên đi tới trước mặt bà ta rồi tát bà ta một cái.
“Còn không mau nhận lỗi với ông chủ!”
Cẩm Di bị cái tát này của cô ta làm cho ngây ngẩn cả người.
Bà ta ôm mặt, oan ức nhìn Mộ Ngọc My, còn tưởng rằng cô ta muốn ép bà ta nhận tội, trong lúc tuyệt vọng buột miệng nói: “Cô chủ, không phải là cô bảo…”
Mộ Ngọc My rối đến mức tát bà ta một cái nữa “Còn dám biện minh? Tôi bảo cô nhanh chóng nhận lỗi với ông chủ!
Có lẽ ông chủ nể tình cô biết sai nhận lỗi như vậy thì sẽ không tính toán với cô nữa!”
Lúc này Cẩm Di mới nghe ra được đầu đuôi câu chuyện của cô ta và bắt đầu do dự.
Bà ta nhìn về phía Bạc Ngạn Thiên, ông ta cứ lạnh lùng nhìn chảm chảm bà ta như vậy, ngồi ở đó không nói tiếng nào nhưng nhìn rất đáng sợ, Bạc Tuấn Phong mỉm cười rồi chậm rãi nói: “Không sao hết, nếu như.
Cẩm Di cảm thấy oan uổng, không bằng báo cảnh sát điều tra rõ ràng”
Vừa nghe đến báo cảnh sát, Cấm Di lại càng hoang mang, nước mắt rơi lã chã Bà ta vừa lau nước mắt vừa khóc sướt mướt nói với Bạc Tuấn Phong: “Cậu chủ, tôi thật sự… tôi thật sự không… chắc chẩn là có người vu oan hãm hại tôi..”
“Nếu cô đã nói là cô bị vu oan hãm hại, cảnh sát tới điều tra rõ ràng rồi sẽ trả lại công bằng cho cô.”
Từ trước tới giờ Cẩm Di làm việc ở nhà họ Bạc luôn luôn thật thà, nào có gặp qua loại tình cảnh này, bà ta sợ đến mức hoàn toàn không biết nên nói thế nào.