Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vân Lập Tân lên tiếng mắng chửi: Giai Kỳ, mày không chăm sóc tốt cho con gái của mày, bây giờ lại đổ tội lên người Vân Ngọc Hân, đứa bé kia đầu thai làm con của loại người như mày mới gọi là tạo nghiệp!”
Ông ta vừa nói xong, sau lưng đột nhiên có một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Ông nói cái gì?”
Vân Lập Tân thực sự bị dọa đến kinh người rồi.
Ông ta quay người ra cửa nhìn, lại thấy Bạc Tuấn Phong không biết đứng ở cửa từ lúc nào, dáng người cao một mét chín mươi hai, đứng trong vòng một trăm mét, không khí vô cùng loãng.
“Ông nói, ai tạo nghiệp?”
Ánh mắt Bạc Tuấn Phong ghim chặt lấy người của Vân Lập Tân, sắc mặt lạnh băng dọa người.
Vân Lập Tân mở miệng: “Bạc… Cậu Bạc… Cậu đến rồi sao?”
Ông ta không ngờ Bạc Tuấn Phong cũng tới rồi.
Vân Lập Tân nhớ lại kỹ càng, lúc nãy ông ta mất đi lý trí, nói rất nhiều những lời không nên nói.
Nhưng ông ta không hề nhắc đến một từ nào liên quan đến Vũ Minh.
Vì sao người đàn ông này lại tỏ ra bộ dạng tức giận như vậy chứ?
Bạc Tuấn Phong bước tới trước mặt Vân Lập Tân, chân mày anh nhíu chặt, ánh mắt toát lên sự lạnh lùng khiến người khác cảm thấy khó thở: lói!”
“Cậu Bạc…”
Một giây sau, cổ họng của Vân Lập Tân bị Bạc Tuấn Phong bóp chặt!
“AP”
Lâm Tĩnh Anh kinh hoàng hét lên một tiếng, lập tức chạy tới.
“Tuấn Phong, cậu đang làm cái gì vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói ra! Đây là chú Lập Tân của cậu mà!
“Cút!”
Bạc Tuấn Phong thật sự vô cùng tức giận.
Đặc biệt là câu nói kia, đứa bé kia đầu thai làm con của loại người như mày mới gọi là tạo nghiệp!
Ai cho Vân Lập Tân cái gan dám nói Mạn Nhi như vậy!
Nói là con của Giai Kỳ?
Cổ họng của Vân Lập Tân vẫn bị bóp chặt.
Bạc Tuấn Phong dùng lực rất mạnh, ông ta nhanh chóng cảm thấy khó thở.
Xung quanh có rất nhiều người bao vây, nhưng không có ai dám bước lên can ngăn.
“Cậu Bạc!”
Mấy người trong đội tìm kiếm cứu hộ đã đến ngay sau lưng anh.
Bạc Tuấn Phong đột nhiên thả Vân Lập Tân ra, quay người lại nhìn những người cứu hộ.
“Xe cứu hộ đã quay trở về rồi, nhưng mà, hiện tại vẫn chưa tìm được cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ”
Sắc mặt của đội tìm kiếm cứu hộ có chút phức tạp: “Đối với tình hình này mà nói, không tìm thấy có thể là một chuyện tốt!”
Lâm Tĩnh Anh cũng vội vàng chen lời: “Đúng vậy, không có tin tức gì, có khi mới là tin tốt! Có khi hai đứa trẻ trốn nấp ở góc nào rồi cũng nên!”
Vân Ngọc Hân nghe thấy vậy, tim như muốn rơi ra khỏi lồng.
ngực.
Cô ta cho rằng, đội tìm kiếm cứu hộ chỉ cần tìm một vòng là có thể tìm thấy thi thể của hai đứa bé rồi.
‘Vân Ngọc Hân cố gắng bình tĩnh, vội vàng hỏi: “Đội tìm kiếm cứu hộ về rồi sao?”
“Còn hai đội vẫn đang tìm kiếm, cảnh sát cũng đã đến rồi, có khi ngay bây giờ sẽ có tin tức!”
Tống Giai Kỳ lập tức hỏi: “Tôi có thể đi tìm cùng mọi người không?”
“Cái này…”.