Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng đi vài phần.
Cô muốn con trai thế nhưng lại không muốn anh, thậm chí vì chuyện quyền nuôi dưỡng con trai mà cô cũng không ngại ra tòa với anh.
Người phụ nữ này thật sự đã trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Bạc Vũ Minh nằm trong lòng cô lúc này đột nhiên hé hé mắt.
Thật ra thì cậu bé đã dậy được một lúc rồi, mơ hồ nghe được cuộc đối thoại của hai người.
Nhất là khi cậu bé nghe thấy Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ tranh quyền nuôi dưỡng mình, tâm trạng cậu bé trở nên vô cùng phức tạp.
Việc mẹ muốn cậu bé, cậu bé cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thế nhưng mẹ chỉ muốn cậu bé mà lại không muốn cha của cậu…
Bạc Vũ Minh cảm thấy có chút mất mác.
Cậu bé thật sự rất muốn cha và mẹ ở cùng với nhau.
Rõ ràng là cha vô cùng yêu mẹ.
Cậu bé không chỉ nhìn thấy ảnh của mẹ trong thư phòng của cha mình một lần.
Khi đó cậu bé nhìn thấy tấm ảnh của Vân Giai Kỳ thấy vô cùng xa lại nhưng cũng có gì đó vô cùng thân thiết.
Thế nhưng cậu bé gặp Vân Mạn Nhi ở nhà trẻ thì cảm giác thân thiết càng mạnh hơn.
“Mẹ.
Vân Giai Kỳ kinh ngạc trợn tròn mắt.
Người đàn ông đưa tay tắt đèn ở đầu giường, sau đó im lặng không một tiếng động nhanh chóng rời khỏi phòng.
Đêm đã gần khuya.
Bạc Tuấn Phng nằm trên ghế salon, bị tiếng động trong phòng ngủ làm cho bừng tĩnh.
Anh đứng dậy vớ lấy cái áo khoác, sau đó đẩy cửa bước vào.
phòng ngủ, đưa tay bật đèn trên tường.
Dưới ánh đèn, bên dưới chăn có một khối nhỏ nhỏ đang u lên, cả người Vân Mạn Nhi bọc kín trong chăn, phát ra tiếng thì thâm giống như tiếng mèo kêu.
Anh nhanh chân đi tới đưa tay vén chăn của cô bé lên, để lộ gương mặt mướt mồ hôi của Vân Mạn Nhi.
Mồ hôi nhanh chóng chảy đầy trên mặt cô bé.
Ngay sau khi vén chăn lên, Vân Mạn Nhi nhanh chóng bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy Bạc Tuấn Phong thì nhanh chóng nhào vào lòng anh.
“Hu hu…”
Nhìn một cái thì biết ngay cô bé vừa gặp ác mộng, vẫn còn chưa tỉnh táo lảm, đang co rúc trong người anh, cả người run rẩy.
Bạc Tuấn Phong ngẩn người một cái.
Hai tay anh mất đi sự tự do, nhìn sống lưng đang run rẩy của cô bé có chút bất ngờ khi thấy cô bé nhào vào lòng mình như vậy.
Gặp ác mộng sao?
Bạc Tuấn Phong khôi phục tinh thần, nhẹ nhàng đưa tay vuốt lưng của cô bé, lên tiếng hỏi: “Sao thế?
“Con nằm mơ thấy cái dì xấu kia.
.
”
Mạn Nhi tủi thân ngẩng đầu lên nhìn cha mình, trong mắt đẫm lệ: “Chú ơi, chú và cái dì xấu tính kia là bạn sao?”
Lần trước cô bé thấy Bạc Tuấn Phong đứng cùng một chỗ với Vân Ngọc Hân, cô bé cho rằng hai người họ là bạn.
Vì cô bé ghét Vân Ngọc Hân thì cũng không cảm thấy có cảm giác tốt với Bạc Tuấn Phong.
Trong lòng cô bé tự nói rằng mình phải đến gần anh thế nhưng lại không dám đến gần anh.
Bạc Tuấn Phong lên tiếng: “Không phải đâu”
“Con năm mơ thấy dì xấu xa kia biến thành một con rắn, sau đó quấn lấy con!” Vân Mạn nhanh lên tiếng tố cáo với anh: “Đáng sợ lắm… Chú à, chú kể chuyện cho con nghe được không?”
“Sao cơ?”
“Trước đây mẹ thường đọc truyện cho con nghe”
Chắc chản là vì không nghe mẹ kể chuyện cho nên cô bé mới gặp ác mộng kinh khủng như thế.
Trong lòng Vân Mạn Nhi vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
.