Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Vân Giai Kỳ trở lại, Vũ Minh đã ngủ rồi.
Bạc Tuấn Phong ngồi ở bên giường, trên tủ đầu giường, là một chồng giấy báo kiểm tra.
Sau khi nhập viện, sinh mệnh của Vũ Minh đã dần ổn định, vì hợp tác với việc kiểm tra, cần phải làm một bước kiểm tra toàn diện.
Vốn dĩ Bạc Tuấn Phong muốn đưa cậu bé theo, nhưng Vũ Minh không đồng ý.
Cậu bé sợ cậu bé vừa đi, Vân Giai Kỳ đã trở lại, cậu muốn Vân Giai Kỳ đi cùng với cậu nên Bạc Tuấn Phong đợi cùng cậu bé.
Vân Giai Kỳ vừa đẩy cửa vào, đôi mắt vốn dĩ đang mờ nhạt của Vũ Minh đột nhiên sáng lên, khuôn mặt yếu ớt tái nhợt của cậu bé sáng hồng lên.
Cậu bé giơ hai tay về phía Vân Giai Kỳ, muốn cô ôm.
Vân Giai Kỳ lập tức đặt túi sang một bên, đến bên cạnh cậu bé, nhẹ nhàng ôm cậu bé vào lòng.
“Vũ Minh, ngoan”
Vân Giai Kỳ ôm cậu bé vào trong lòng, Vũ Minh tham lam năm trong lòng cô, tay nhỏ ôm lấy cổ cô, khoảng khắc này, trái tim mới thật sự trấn tĩnh lại.
Vũ Minh ngoan ngoãn gật đầu.
Vân Giai Kỳ bế Tiểu Vũ Minh dậy, Bạc Tuấn Phong cũng đứng dậy theo.
Vân Giai Kỳ nhìn anh, hỏi: “Mạn Nhi đâu?”
“Còn đang ngủ”
“Anh ở lại chăm sóc Mạn Nhi là được rồi, tôi đi cùng thăng bé”
Vân Giai Kỳ còn lâu mới muốn anh đi cùng.
Vừa nghĩ đến chuyện anh tặng con xe Maserati cho Bạc Thúy Quỳnh, Vân Giai Kỳ chỉ nhìn thấy anh thôi cũng cảm thấy không vui.
Người đàn ông có thể cảm nhận rõ ràng giọng nói lạnh lùng của cô, từ sau khi trở về, cô vẫn luôn không nhìn anh lấy một cái, cũng không biết tại sao, anh luôn cảm thấy ánh mắt cô nhìn anh mang theo sự oán hận.
Bạc Tuấn Phong nhíu mày, những cũng ngồi xuống.
.