Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mẹ tức giận ạ?”
Vũ Minh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Có phải là cha lại làm mẹ nổi giận không ạ?”
“Không”
Vân Giai Kỳ giả vờ tự nhiên: “Mẹ có việc phải ra ngoài thật mà, mẹ sẽ về với các con nhanh thôi.
Vũ Minh im lặng một lúc lâu, rồi bỗng nắm lấy tay Vân Giai Kỳ, nói: “Nếu như cha làm mẹ tức giận, vậy thì Vũ Minh không cần cha nữa.
Mẹ đừng bỏ rơi Vũ Minh mà”
Những lời này làm Vân Giai Kỳ chết lặng.
Cô ngồi xuống trước mặt Vũ Minh, hôn nhẹ lên trán cậu bé: “Được, mẹ hứa với Vũ Minh, bất luận xảy ra chuyện gì, mẹ cũng sẽ không bỏ rơi Vũ Minh”
“Vâng”
Nghe thấy mẹ nói vậy, Vũ Minh mới thấy yên tâm.
Anh chàng nhỏ bé này thực sự rất mẫn cảm, lúc nào cũng có cảm giác bất an.
Nhưng vì Vân Giai Kỳ đã hứa với cậu nên cậu liền dắt tay Mạn Nhi quay về nhà.
Cho đến khi Vân Giai Kỳ đã đi xa, bước vào trong thang máy, Vũ Minh vẫn đứng ở cửa, dõi mắt nhìn theo bóng hình của cô.
Vân Giai Kỳ vừa bước xuống cầu thang bệnh viện, liền nhìn thấy một đám đông đang vây quanh quan sát một chiếc xe Koenigsegg.
Chiếc xe dừng ở trước cổng bệnh viện, thu hút vô số ánh mắt hiếu kỳ Mặc dù ở thủ đô có rất nhiều xe ô tô, nhưng một chiếc xe đầy khí chất như thế này thì quả là hiếm thất.
Vân Giai Kỳ không để ý nhiều đến nó, bước đến phía tư, chuẩn bị vẫy tay gọi xe taxi, bỗng cửa xe ô tô mở ra, Bạc Tiêu Dương bước xuống xe.
“Vân Giai Kỳ”
Vân Giai Kỳ nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu lại liền nhìn thấy Bạc Tiêu Dương, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh đi.
Bạc Tiêu Dương.
Lại là người nhà họ Bạc.
Giờ đây cô cảm thấy vô cùng ác cảm với người nhà họ Bạc.
Vân Giai Kỳ giả bộ không nghe thấy, quay người lại.
Bạc Tiêu Dương đi đến phía sau Vân Giai Kỳ, thấy cô chuẩn bị gọi xe taxi, liền nắm lấy tay cô: “Cô đi đâu?”
Vân Giai Kỳ vội vã rút tay ra, xoay người nhìn Bạc Tiêu Dương đầy khó chịu: “Cậu Bạc, cậu làm gì vậy?
“Việc gì phải căng thẳng như vậy?”
Bạc Tiêu Dương cong cong khóe môi: cô đi”
“Cô đi đâu, tôi đưa “Không dám làm phiền cậu Bạc”
Người nhà họ Bạc ai cũng là âm hồn bất tán.
Bạc Tiêu Dương nói: “Sao vậy, sao cô sợ tôi thế? Tôi cũng đâu phải hổ hay sói, cô sợ tôi ăn thịt cô sao?”
Cậu ta vừa mở miệng liền lên tiếng trọc ghẹo.
“Có thân thiết hay không, trong lòng cô biết rõ”
Vân Giai Kỳ không biết phải nói sao: “Không thân”
Bạc Tiêu Dương khịt khịt mũi, vươn tay ra, ôm lấy vai Vân Giai Kỳ: “Lên xe”
“Cậu làm trò gì vậy?
“Đang là giờ cao điểm, cô định đứng đây gọi xe đến bao giờ”
Bạc Tiêu Dương không nói hai lời, nhất quyết túm cô đi, mở cửa xe thể thao của mình ra, ấn cô ngồi lên ghế lại phụ.
Vân Giai Kỳ vốn định đứng lên, nhưng Bạc Tiêu Dương lại nhoài nửa người vào trong xe, giúp cô thắt dây an toàn: “Vân Giai Kỳ, tôi thích phụ nữ ngoan ngoãn biết nghe lời.
”
“Cạch” một tiếng.
Dây an toàn đã được thắt xong.
Ánh mắt Bạc Tiêu Dương nhìn Vân Giai Kỳ vô cùng thâm tình, sau đó cậu ta đứng dậy đóng cửa xe.
Vân Giai Kỳ nhìn Bạc Tiêu Dương đang vòng ra phía trước mũi xe, ngồi vào vị trí ghế lái, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Tại sao người nhà họ Bạc ai cũng độc tài, bá đạo như vậy chứ?
Bởi vì sau lưng là tập đoàn Bạc Vân, cho nên mới coi trời bằng vung sao?
Bạc Tiêu Dương khởi động xe, không thèm để ý đến anh mắt hằn học của cô, chỉ hỏi: “Đi đâu?”
Vân Giai Kỳ nhìn cửa xe đã bị khóa chặt, cũng lười nhác làm kiêu, liền coi Bạc Tiêu Dương giống như một tài xế taxi: “Hàn Đông.
”.