Nhưng vì sao, nhà họ Vân muốn bức Vân Giai Kỳ tới bước này.
Ánh mắt Bạc Tuấn Phong nhìn lướt qua mọi người: “Đúng rồi có chuyện, tôi cũng cần phải hỏi rõ.
Lúc trước, quyết định đó do ai nghĩ ra?”
Mọi người rơi vào yên lặng “Là người nào nghĩ ra, muốn lợi dụng bụng cô ấy làm thụ tỉnh nhân tạo, là ai nói với cô ấy, tôi sắp đính hôn với Vân Ngọc Hân? Là ai nói với cô ấy, đứa bé trong bụng cô ấy là của tôi và Vân Ngọc Hân?
Bạc Ngạn Thiên tức giận nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Bỗng nhiên Vân Ngọc Hân luống cuống: “Anh Tuấn Phong…
Bạc Tuấn Phong cười khẩy một tiếng: “Sự thật sao? Sự thật là gì?”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Đứa bé trong bụng cô a, chẳng lẽ không phải của cháu và Ngọc Hân?
‘Sớm biết, muộn biết, cuối cùng cô ta cũng sẽ biết!
Chẳng lẽ đứa bé của cháu và Ngọc Hân, cô ta còn muốn chiếm?”
Ánh mắt Bạc Tuấn Phong chuyển hướng nhìn về phía Vân Lập Tân, đôi mắt sắc bén của anh nhìn chăm chăm ông ta.
“Vân Lập Tân”
Ánh mắt lạnh lùng của Bạc Tuấn Phong khiến ông ta cứng đờ: “Vân Giai Kỳ mới đúng là con gái ruột của ông, sao ông nỡ lợi dụng con gái mình, đi sinh con cho người phụ nữ khác?”
Bạc Ngạn Thiên lạnh lùng nói: “Con gái ruột sao? Cho dù là con gái ruột thì thế nào? Từ nhỏ cô ta được gái nhảy nuôi dưỡng, trời sinh đê tiện!”
‘Vân Lập Tân nói: “Tôi chỉ muốn hoàn thành †âm nguyện của Ngọc Hân, không phải là chuyện gì mất mạng! Chị em người ta tình thâm, gặp bệnh nặng như thay thận, cam tâm nguyện quyên một quả thận của mình, tình hình thân thể của Ngọc Hân không cho phép, chỉ là mang thai mười tháng, cũng không phải lấy miếng thịt trên người cô ta, sao phải chuyện bé xé ra t?”
“Chuyện bé xé ra to à?” Bạc Tuấn Phong nhếch miệng sâu hơn: “Ở trong mắt ông, loại chuyện này không đáng nhắc tới sao?”
“Tôi..” Vân Lập Tân thấy không thể nói nổi nữa, lập tức nói sang chuyện khác: “Việc đã đến nước này, Vũ Minh đã lớn như vậy, chuyện này không cần phải nói nữa!”
“Ông cho rằng, tôi sẽ vì Vũ Minh mà cưới con gái của ông sao?” Vẻ mặt Bạc Tuấn Phong không chút thay đổi nói.
‘Vân Lập Tân nghe thấy thế, gương mặt cứng đờ: “Chẳng lẽ, cậu còn muốn cưới đứa con hoang bẩn thiu kia?”
Vân Ngọc Hân nhìn chäm chăm Bạc Tuấn Phong, sợ anh thật sự cướp quyền nuôi dưỡng Vũ Minh, khóc nức nở nói: “Anh Tuấn Phong, đừng đối xử với em tàn nhãn như vậy có được không?”
Hơi thở của cô ta bắt đầu dồn dập.
‘Vân Ngọc Hân nhìn Bạc Tuấn Phong, giọng nói run rẩy hơn.
“Anh đừng… Đừng ép em nữa… Rất xin lỗi, em sống lâu như vậy, rất xin lỗi, em không biết em có thể sống qua ba tháng, em cho rằng bệnh tình của em chuyển biến tốt hơn, tất cả mọi người sẽ vui vẻ thay em, nhảy nhót thay em! Rất xin lỗi, em không nên sống lâu như vậy!”
“Ngọc Hân, cháu nói gì thế?”
“Ông nội, rất xin lôi… Cháu thực sự không lừa mọi người, lúc trước bác sĩ nói cho cháu biết, cháu thật sự chỉ còn sống ba tháng, cháu có khả năng bệnh tình nguy kịch bất cứ lúc nào, cháu cũng sợ, cháu thực sự rất sợ hãi.
Mà cháu chỉ hi vọng, cho dù chỉ là hình thức cũng được, cháu cũng muốn gả cho anh Tuấn Phong làm vợ, năm mơ cũng muốn!”
Cô ta vừa khóc, vừa khổ sở nói “Mà cháu chưa từng nghĩ tới, hóa ra anh Tuấn Phong chưa từng hi vọng cháu sống! Có lẽ,năm năm trước người chết nên là cháu, thì tốt rồi!
Cháu tình nguyện chết thay Vân Giai Kỳ! Nếu lúc trước người chết là cháu, cháu tình nguyện là cháu… Nhưng mà cháu không biết lúc ấy xảy ra chuyện đó! Nếu cháu sớm biết, cho dù bảo cháu làm gì, cho dù muốn mạng của cháu! Cháu đều nguyện ý…”
“Sao có thể nghĩ như vậy? Ngọc Hân, cháu bình tĩnh một chút, tình hình của cháu mới chuyển biến tốt hơn, cháu đừng kích động…” Ông cụ Bạc lo lắng trái tim cô ta tái phát bệnh lần hai, không ngừng an ủi.
“Cháu thật sự nghĩ như vậy!” Vân Ngọc Hân nhìn Bạc Tuấn Phong, nước mắt không ngừng chảy ra: “Nếu thời gian có thể quay ngược lại, em thật sự nguyện ý dùng mạng của em đổi lấy mạng Vân Giai Kỳ! Hu hu hu… Lúc trước em không nên ở lại nhà họ Vân, nếu em không ở lại nhà họ Vân, đã không xảy ra chuyện như vậy.
Em hi vọng em là con gái ruột của cha mẹ, không cần lo lắng bị vứt bỏ, không cần lo lắng không được yêu.
Nhiều năm qua như vậy, em cẩn thận, em làm đủ mọi việc mà em có thể làm được, cho dù tặng hết cho cô ta, nhưng mà anh Tuấn Phong, chỉ riêng anh, em không muốn tặng cho cô ta.
Hu hu hu..”
Cô ta khóc thút thít nói: “Anh Tuấn Phong, cầu xin anh, đừng đối xử tàn nhẫn với em như vậy có được không? Em làm sai chuyện gì, anh nói với em, em đều có thể thay đổi! Em nguyện ý thay đổi! Nhưng mà anh đừng đối xử tàn nhẫn với em như vậy có được không, cầu xin anh, em không chịu nổi, em rất sợ hãi, em sợ mất đi anh… Em yêu anh, em cũng yêu Vũ Minh.”
Ý ở ngoài lời, hi vọng Bạc Tuấn Phong nể mặt Vũ Minh, đừng đối xử tàn nhẫn với cô ta như vậy.
Cho dù Bạc Vũ Minh không phải cốt nhục của cô ta, cô ta cũng sẽ coi như con ruột của mình.
Cô ta sẽ đối xử thật tốt với Vũ Minh, cho thăng bé tình yêu Vân Giai Kỳ không cho được.
Lâm Tĩnh Anh nhìn Vân Ngọc Hân, nghiến chặt răng, đột nhiên nói: “Là tôi nói, cũng là tôi nghĩ ra chủ ý đó”