Bác sĩ vội vàng giải thích, cô ta nói: “Lúc mới đầu kim tiêm châm vào sẽ hơi đau, nhưng lát sau sẽ tốt lên thôi, cô Vân nhẫn nại một chứt là được”
Vân Giai Kỳ nói: “Không có việc gì đây, cô cứ tiếp tục đi”
Cô hoàn toàn không biết được rằng bên cạnh cô có một người đàn ông đang đứng đó nhìn chảm chẩm mọi hành động trạng thái của bác sĩ nữ kia với một khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc bén đến kinh người.
Bác sĩ chỉ cảm thấy cô ta bị người đàn ông ấy trừng đến mức da đầu tê dại một hồi, cô ta hít sâu một hơi, sau đó rút kim tiêm ra, cô ta run rẩy móc khăn tay trong túi nhanh chóng lau mồ hôi lạnh trên mặt mình đi, lúc nhìn về phía Bạc Tuấn Phong thì càng chột dạ hơn.
Bác sĩ cầm máu cho Vân Giai Kỳ, hỏi: “Cô còn đau không?”
‘Vân Giai Kỳ nói: “Tôi không đau nữa… Lúc bắt đầu tiêm vào mới thấy đau”
“Cô Vân, thì ra cô là người không chịu được đau nha”
“Tôi sợ tiêm”
Cô không sợ đau, nhưng cô lại sợ tiêm, cũng sợ dao phẫu thuật Đối với những máy móc chữa bệnh ấy, cô có sự sợ hãi theo bản năng.
Bạc Tuấn Phong ngồi xuống bên cạnh mép giường, anh nhẹ nhàng mà nâng tay cô lên, phát hiện cánh tay của cô vô cùng lạnh, anh thay Vân Giai Kỳ đè lại chiếc bông tẩm cồn cho cô.
‘Vân Giai Kỳ còn tưởng là bác sĩ, cô lập tức nói với anh: “Tôi có thể tự giữ được”
Nói xong, cô chuẩn bị duỗi tay ra Đương nhiên bác sĩ hiểu được việc nhìn mặt đoán ý, cô ta lập tức nói: “Tôi giữ được! Cô Vân, cô cứ năm đi”
‘Vân Giai Kỳ nằm lại lên giường, cô cảm giác bàn tay ấm áp kia đang giữ miếng bông tẩm cồn cho cô.
“Ngày mai phải làm phẫu thuật rồi, cô Vân, nhất định đêm nay cô phải nghỉ ngơi cho tốt đấy”
“Ca phẫu thuật ấy sẽ diễn ra trong bao lâu?”
“Nhanh lảm, khoảng một giờ là xong rồi”
“Nhanh như vậy ư?” Vân Giai Kỳ lạ h giác mạc cho tôi vậy?”
“Là một người hiến giác mạc ẩn danh”
“Ẩn danh ư?” Vân Giai Kỳ nói: “Tôi muốn biết tên của người hiến”
‘Người hiến thì sao? Ai là người hiến.
“Cô muốn biết làm gì?”
“Người ta đã hiển giác mạc cho tôi rồi, đương nhiên tôi phải đi cảm ơn người nhà của người đó”
“Không cần đâu, Bạc gia sẽ cho nhà đó số tiền lớn để cảm ơn”
“Không được, anh ta không thể đại diện cho tôi được, anh ta là anh ta, tôi là tôi, ‘Vân Giai Kỳ lập tức phủi sạch quan hệ với Bạc Tuấn Phong.
Bác sĩ thấy sắc mặt của Bạc Tuấn Phong càng ngày cảng lạnh, cô ta lập tức nói: “Cô Vân, Bạc gia rất cưng chiều cô đấy, ngài ấy đối xử với cô thật là tốt nhỉ?
Những người trong bệnh viện chúng tôi đều thật sự rất hâm mộ cô! Bạc gia là ai, là Thái Tử gia tôn quý nhất của nước Quốc Hoa, cũng chỉ có cô mới được ngài ấy chiều chuộng như vậy thôi…”.
Ủng hộ chính chủ vào ngay TRUМtruye n.
M E
“Hừ, có cái gì mà hâm mộ chứ? Ai trong mấy người thích thì nhường cho người đó đi”
Động tác của Bạc Tuấn Phong cứng đờ.
Cô dám sao?
Động tác của Bạc Tuấn Phong cũng trở nên mạnh hơn một chút ^ơ ‘Vân Giai Kỳ đau đến nhíu con: “Đau!”.