‘Vân Ngọc Hân đi đến trước gương trang điểm, cô ta mở hộp trang sức ra, khóe mắt lại liếc về phia Lâm Tĩnh Anh đang đứng ở cửa vẫn luôn không bước vào phòng ‘Thần thái khẩn trương của bà ta đến cả cô ta cũng nhận ra được rằng Lâm Tĩnh Anh rất cảnh giác.
‘Vân Ngọc Hân cầm ngọc bội niết nó trong tay, cô ta cẩn thận vuốt ve nhưng, trong nội tâm lại là một trận sóng to gió lớn.
Đủ loại dấu hiện cho thấy nhất định Lâm Tính Anh đã nghe được nội dung nói chuyện ban nãy của cô ta rồi.
‘Vân Ngọc Hân không biết bà ta đã nghe được bao nhiêu, nhưng nói không chừng cũng đã nghe được nội dung trọng điểm trong cuộc nói chuyện kia Nghĩ đến đây, Vân Ngọc Hân nở nụ cười, cô ta ngẩng đầu nói với Lâm Tĩnh: “Tại sao mẹ không vào trong vậy ?”
Lâm Tĩnh Anh nói: “À… Mẹ sợ sẽ làm cho phòng của con bừa bộn”
“Làm sao lại có chuyện đó chứ ạ? Nếu bừa bộn hay bẩn thì để cho người giúp việc tới dọn là được rồi, bắng không còn thuê người giúp việc làm gì nữa am Anl Lúc này Lâm Tĩnh Anh mới căng da đầu mà bước vào.
Trong một cái chớp mất như vậy, thậm chí bà ta cũng chẳng muốn cái ngọc bội kia nữa mà chỉ muốn nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nơi này.
Lâm Tĩnh Anh chậm rìrì bước tới bên cạnh Vân Ngọc Hân, cô ta cười xoay người lại nhìn Lâm Tĩnh Anh.
Cho dù cô ta luôn cười nhưng không biết tại sao.
Lâm Tĩnh Anh lại có cảm giác ánh mắt khi Vân Ngọc Hân cười lên vô cùng rợn người.
“Mẹ, tại sao vừa nấy mẹ không vào phòng thế?”
“À, mẹ sợ làm ảnh hưởng tới con”
“Vừa tồi con còn gọi điện thoại đấy” Vân Ngọc Hân cười nói: “Người đại diện của con gọi điện thoại tới báo đến tận bây giờ có nhà làm phim chưa.
thanh toán nốt tiền đóng phim cho con, cô ấy còn tức giận nữa đấy”
Lâm Tĩnh Anh không nhìn cô ta mà chỉ nhìn quanh bốn phía, sau đó nói với cô ta: “Mấy người đó thật rắc rối!”
‘Vân Ngọc Hân cười, cô ta nhìn kỹ từ sự biến hóa nhỏ nhất trên mặt bà ta, cô ta thấy từ đầu đến cuối Lâm Tĩnh Anh không dám nhìn chính diện với cô ta, ý cười trên khóe môi của Vân Ngọc Hân càng rõ ràng hơn.
Sau đó có hơi ngưng đọng lại.
Nhất định bà ta đã nghe được nội dung của cuộc trò chuyện kia Cái này thật sự khó giải quyết.
Ánh mắt Vân Ngọc Hân nhìn xuống cái ngọc bội trên tay mình, cô ta nhẹ nhàng vuốt ve nó, trong nháy mắt ấy có vô số suy nghĩ điên cưồng Khóe mắt của Lâm Tĩnh Anh khẽ nhìn thoáng qua sự biến hóa trong ánh mất của cô ta, ngực bà ta hơi “lộp bộp”
Chỉ một cái nhìn thoáng qua kia thôi mà thậm chí bà ta còn cảm nhận được sát ý mà Vân Ngọc Hân lơ đãng toát ra.
Lâm Tính Anh sợ tới mức lùi lại nửa bước, vốn đĩ muốn nhận ngọc bội nhưng lại đột nhiên lùi về sau, bà cười cười: “Ngọc Hân, mẹ thấy con thích ngọc.
bội này như thế, hay mẹ để lại cho con được không?”
Lúc bà nói những lời này, nghe vào thì vô cùng cưng chiều như ánh mắt cứ trốn tránh càng khiến Vân Ngọc Hân chắc chắn rằng nội dung mà Lâm Tĩnh Anh nghe thấy được không ít!.