- Trời ! Vậy thì thích quá ! Ba giỏi quá và ba tốt quá đi ba à !
Ái Lan vừa nói vừa giật giật hai bàn tay luật sư Minh rồi quay người lao vút ra cửa. Chân vừa mới đặt lên bậc cửa, em đã ngừng lại, xây mặt ngó cha :
- Chắc con sẽ về trễ đó nghe, ba ! - Và giọng em hớn hở, nhăn nhăn cái sống mũi, - Con cảm thấy có hy vọng sẽ vớ được một cái gì, sau đó có trớn rồi con sẽ tiến mạnh cho ba coi !
Dứt lời, bóng em lao ra ngoài trong khi cánh cửa văn phòng luật sư Minh từ từ khép lại.
- MỘT NGÀY BUỒN THẢM
Ái Lan rảo bước đi về nhà. Em hối hả dắt Vespa ra, đạp máy, trực chỉ hướng Lạc Dương. Khi bắt đầu rẻ vào con đường chạy dọc theo bờ con sông La Ngà, Ái Lan đưa mắt nhìn lên bầu trời trong vắt không một đám mây. Em lẩm bẩm :
- Trời hôm nay đẹp quá ! Không lo bị mưa như hôm nọ nữa !
Nhưng con lộ trải đá và đất đỏ bị soi mòn do trận mưa lớn bữa trước, giờ đây đầy những ổ gà, đống đá lổn nhổn, khiến Ái Lan phải cho xe chạy chầm chậm, mắt chăm chú ngó đường, không còn dịp thưởng thức cảnh đẹp bên bờ sông được nữa. Và em chỉ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm khi thấy thấp thoáng bóng mái nhà trong nông trại của Ngọc Liên.
Khi tới gần, quang cảnh khu nhà và vườn, sau trận mưa bão tuần trước hiện ra trước mắt Ái Lan với đủ sắc thái tiêu điều xơ xác. Phải công nhận là trước đây chừng hơn mười năm, cơ sở này đã phải là khá vĩ đại. Ngoài căn nhà ba gian chính, lại còn tới năm sáu căn phụ thuộc có lẽ do từ đời cụ kỵ ông bà Mỹ Ngọc, Mỹ Liên, cứ cần đến đâu là lại cho xây cất thêm đến đó, chứ không theo một quy hoạch sẵn. Cũng giống như phần đông các cơ sở gia cư tại vùng Tuyên Đức Đà Lạt, nhà gồm những bức tường xây gạch chỉ cao độ một thước năm mươi, tiếp đến là đóng ghép cao lên bằng gỗ thông xẻ để nguyên cả vỏ ngoài sần sùi. Lối kiến trúc này tiết kiệm được số lượng gạch vốn hiếm tại địa phương. Với thời gian chồng chất, nắng mưa dầu dãi, nhiều tấm gỗ vách đã xô lệch, chân tường có lẽ đã từ lâu không được quét nước vôi mới, nhiều chỗ ố đen loang lổ trông thật thảm não. Cái hàng ba, lan can, xiêu vẹo, ván sàn nhiều chỗ đã bị trũng và mọt đục có lỗ lớn bằng cái đĩa tây. Cái kho rơm bữa trước Ái Lan trú mưa lại còn tiêu điều hơn nữa. Tường, mái trốc từng mảng lớn, nghiêng hẳn đi. Ái Lan tự hỏi thầm "Không hiểu sao nó còn chưa đổ sập xuống". Và em thở dài, chép miệng :
- Nếu chị Mỹ Ngọc, Mỹ Liên có phương tiện thuê người sửa chữa, sơn phết lại thì khu nhà này có thể nói là đẹp vô cùng.
Vòng rào đóng bằng cây bao quanh cái sân lớn, mở cửa toang hoác. Ái Lan lái xe vượt qua cổng vào trong, khiến đàn gà đang bới sâu, bứt cỏ, hoảng sợ chạy tứ tán, kêu quang quác. Ái Lan đậu xe ngay cánh cửa bếp đóng im ỉm, tắt máy dựng xe xong, chạy bay tới gõ cửa.
Hoàn toàn im lặng. Em lại rảo bước trên hàng ba tới gõ cánh cửa gian chính giữa. Vẫn không có tiếng trả lời. Ái Lan quay ra đi quanh cái sân rộng một vòng : không thấy bóng một ai !
Em buồn rầu lẩm bẩm :
- Mình thiệt xui quá l Ngọc, Liên đi vắng cả ! Thôi về vậy !
Đột nhiên có tiếng gọi :
- Ái Lan ! Ái Lan !
Đã ngồi lên xe, chợt nghe tiếng gọi tên mình, em sửng sốt quay nhìn lại : Mỹ Ngọc, Mỹ Liên đang từ cánh vườn phía sau vựa rơm chạy ùa lên. Khu vườn vừa lấp sau vựa rơm vừa ở dưới thấp nên khuất tầm mắt quan sát của em. Mỹ Liên chạy trước, không kịp vòng ra phía cổng chánh, trèo luôn qua hàng rào và la lên :
- Tụi này thấy Ái Lan từ lúc lái xe vào sân kia. Chạy hết hơi về thế mà chút nữa thì Ái Lan bỏ đi mất, hí hí !
Mỹ Ngọc xáp tới, thở hổn hển :
- Tụi này đi hái dâu chín ! Này, Ái Lan thấy không ! - Và Mỹ Ngọc vui mừng đưa em coi một cái thùng bằng nhôm trắng có quai xách đầy những trái dâu chín mọng đỏ hồng. Mỹ Liên cười khanh khách :
- Coi này ! - Và chìa hai bàn tay cùng hai cánh tay ra cho Ái Lan xem. Ái Lan tròn mắt ngạc nhiên khi thấy cánh tay và bàn tay của hai chị em đầy vết cào xước. Mỹ Liên khoe :
- Nhưng tụi này đâu có sợ gai ! Có thế mới được đầy một thùng thế kia chứ ?
Mỹ Ngọc giọng người lớn :
- Ấy ! Trồng có năm luống dâu mà vì bận việc không làm cỏ được đến nỗi dây trinh nữ mọc tùm lum, gai quá là gai. Vào trong nhà đi Ái Lan ! Chị lựa toàn quả chín, trộn đường cho hai em ăn thử ngon hay không rồi sẽ biết !
Chợt có tiếng Mỹ Liên thở dài :
- Ngon thì nhất định là ngon lắm rồi ! Chỉ có cái là sợ không được ăn mãi mà thôi !
Hai chị em kéo Ái Lan vào trong nhà. Em vội vàng cho biết :
- Thôi ! Em có việc gấp lắm, chỉ tạt qua hỏi hai chị một chút về chuyện tờ di chúc đó thôi !