Hai Tờ Di Chúc

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

luật sư khác tài ba hơn, đủ sức bảo vệ quyền lợi của chúng tôi và chúng tôi sẽ tranh đấu kỳ cùng !

Dứt lời, bà ta đứng phắc lên, y hệt một bà hoàng bị đám dân ngu xúc phạm. Bích Mai, Bích Đào đứng lên theo chân mẹ, không quên ném cho Ái Lan một cái nhìn đằng đằng sát khí. Phạm Văn Phàm thất thểu đi sau cùng, vẻ mặt vô cùng thiểu não. Chờ cho toàn thể gia đình thân chủ của mình ra khỏi, ông luật sư trẻ tuổi xách cặp da tiến lại trước mặt vị đồng nghiệp đàn anh :

- Kính thưa đồng nghiệp trưởng thượng, quả thật vụ này đã khiến tôi khổ tâm không ít. Nhưng thú thực cùng đàn anh, dù có phải bỏ cuộc giữa đường, mất một món thù lao đáng kể đấy, nhưng thiệt tình tôi cũng chẳng tiếc một chút nào. Mẹ con nhà này thật rắc rối không để đâu hết !

Sau khi ông luật sư trẻ đi khỏi, mọi người còn lại, đều cất tiếng nói chuyện cười vui, hể hả uống nước trà mạn sen do chị Năm Dậu rót mời lễ phép.

Mỹ Liên chộp lấy cánh tay Ái Lan :

- Trời ơi ! Ái Lan ! Thật tôi không bao giờ dám ngờ là hạnh phúc lại có thể đột ngột đến thình lình như vậy. Cái gia tài của bác Doanh đã cứu sống chị em tôi đó. Và tất cả đều nhờ ở Ái Lan. Em chưa bật mí cho hai chị biết, làm cách nào mà em đã khám phá ra được nó, nhưng ai ai cũng đã biết là chính em, chính Ái Lan đã đích thân truy lùng để rồi tóm phóc ngay được tờ di chúc mới đó.

Mọi người xáp lại, nhao nhao lên tiếng buộc Ái Lan phải kể chuyện lại từ đầu tới cuối... Khi em chấm dứt "bài thuyết trình" cử tọa vỗ tay, la hét vui mừng, khen ngợi em không tiếc lời.

Mỹ Ngọc nước mắt vòng quanh :

- Chị không biết nói gì để tạ ơn em. Nhưng chị và Mỹ Liên, ngoài một chầu bánh bông lan, chè Blao hảo hạng mà em vẫn thích ra, sẽ cố gắng để dành tặng em một cái gì để tỏ lòng yêu quý, nhớ ơn em !

Ái Lan định trả lời là em sẽ không nhận bất cứ một món gì hết của một người nào trong đám bà con của cụ Doanh, nhưng chưa kịp nói thì ông Minh đã hướng câu chuyện về phía gia đình Phạm Văn Phàm :

- Tôi chắc rằng, bọn ông Phàm sẽ không để êm câu chuyện này đâu. Thế nào họ cũng sẽ khiếu nại, tìm người hợp sức để phá các vị đấy. Do đó tôi xét thấy là quý vi cần nhờ ngay một người nào đó có đủ khả năng hợp pháp hóa việc thụ hưởng cái gia sản của cụ Tú Doanh.

Mỹ Ngọc vội vã nói ngay :

- Dạ ! Điều đó không có gì là khó cả ! Trăm sự, chúng tôi xin nhờ luật sư cả !

Rồi quay nhìn mọi người :

- Ý kiến của các vị thế nào, xin cho biết ạ !

Ai nấy đều vui vẻ đồng ý để luật sư Minh lo liệu mọi việc.

Ông Minh cất tiếng :

- Tôi vui vẻ nhận cái trọng trách mà các vị vì tín nhiệm đã giao phó. Và tôi có thể nói trước được rằng : Nếu nhà ông Phàm không chịu biết điều thôi đi, mà lại giở trò khiếu nại hoặc tìm cách phá, tôi sẽ cho họ nếm mùi thất bại chua cay để suốt đời sẽ không thể nào quên được.

Một lúc sau, hai bà Ba Thìn, Tư Mậu, cùng hai anh em Nguyễn Mạnh Lân, Nguyễn Mạnh Mẫn xin phép ông Minh để ra về. Rồi hai chị em Mỹ Ngọc, Mỹ Liên cũng đứng lên. Trong khi hai chị em đang nắm tay Ái Lan cười vui, nói lời tạm biệt, thì ông Minh mở hộc tủ đem ra chiếc đồng hồ của cụ Doanh, đưa cho Mỹ Ngọc :

- Đây ! Còn cái này cũng là của hai chị em hai cô đấy !

Mỹ Liên bật cười khanh khách :

- Trời ơi ! Cái đó thì chúng cháu biết dùng để làm gì đây ?

Ái Lan thản nhiên đặt chiếc đồng hồ cổ vào tay hai chị em, buộc phải giữ lấy.

Khi cánh cửa phòng khách đã khép, chỉ còn lại hai cha con, Ái Lan tươi cười nhìn ông Minh :

- Thiệt là tài tình quá hả ba ! Những người ở hiền đều gặp lành, còn những kẻ bất nhân bạc ác, quả đã gặp chuyện chẳng hay. Con mừng hết lớn đó, ba ! Chị em Ngọc, Liên được hưởng gần nửa gia tài của bác Doanh. Thiệt là may !

Tiếng ông Minh :

- Cụ Phạm Tú Doanh quả có con mắt rất tinh đời. Mỹ Ngọc, Mỹ Liên đúng là những cô bé thiệt ngoan. Và ba chắc thế nào hai chị em cũng tặng cho con gái của ba một món quà gì xứng đáng lắm để đền ơn đó !

- Con cũng nghĩ thế đó ba ! Nhưng ba yên trí là con sẽ không nhận một món gì hết đâu, ba à ! Trường hợp bắt buộc mà các chị ấy có hỏi con thích gì, có bắt buộc con phải chiều theo ý các chị ấy, thì con sẽ cho các chị ấy biết cái món đồ mà con thích !

Ông Minh ngạc nhiên :

- Vậy thì con thích cái gì chớ ?

Ái Lan nheo nheo sống mũi, tươi cười :

- Rồi ba sẽ biết ! Ba đừng bắt con phải nói bây giờ, nghe ba ! À... mà ba không thấy sao ? hiện giờ Ngọc và Liên đã nói là sẽ tặng con cái gì đâu ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio