Trời đêm vẫn còn đang chìm trong giấc mộng, sét đánh mãi cũng không chịu tỉnh.
Dưới màn mưa tầm tã thì bên trong sân bay Nam Vu mọi thứ vẫn yên bình như Thái Sơn, ánh đèn sáng choang, ấm áp.
Giống như một chiếc hộp khổng lồ, nhốt được cả ban ngày dù đã kết thúc ca làm việc.
Lúc này mới hơn hai giờ sáng nhưng người đi lại không ít.
Du khách ra bắc vào nam tấp nập không ngừng, Vân Ly đứng một mình một góc, thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình điện thoại di động.
Đây là lần thứ hai cô tới Nam Vu.
Lần trước là đầu xuân năm nay, cô đến để tham gia cuộc thi của Đại học Khoa học Tự nhiên dành cho Nghiên cứu sinh vòng hai, ở chưa được mấy ngày đã phải vội vã rời đi.
Còn nguyên nhân chủ yếu của chuyến đi này là lời mời từ trung tâm Công nghệ thực tế ảo EAW.
()
() Thực tế ảo, tên tiếng anh virtual reality (Viết tắt là VR) là công nghệ giúp con người có thể “cảm nhận” không gian mô phỏng một cách chân thực hơn nhờ vào một loại kính nhìn chiều (kính thực tế ảo).
Môi trường D ảo này được tạo ra và điều khiển bởi một hệ thống máy tính cấu hình cao.
EAW là trung tâm trải nghiệm VR đầu tiên do Ưu Thánh Technology ra mắt.
Thời gian mở cửa dự kiến vào cuối tháng sau .
Trước đó trung tâm đã cho thử nghiệm trong ba ngày nhưng hiệu quả không mấy khả quan, vì thế rất nhiều blogger và các bên truyền thông được mời tới trải nghiệm, nhằm mục đích tuyên truyền và quảng bá rộng rãi trước thềm khai trương.
Vân Ly là một trong số đó.
Thông qua trao đổi email, Vân Ly đã làm quen với một cô gái họ Hà.
Vé máy bay và chỗ ăn ở đều do ban tổ chức bao trọn gói, trước đó cô Hà cũng thông tin sẽ sắp xếp người đến đón Vân Ly sau khi cô hạ cánh đến sân bay.
Không ngờ thời tiết đột ngột thay đổi, chuyến bay của cô bị delay hơn tiếng đồng hồ.
Biết được thời gian hạ cánh mới của cô, cô Hà bày tỏ sẽ bố trí người đến tận nơi đón Vân Ly.
Sau khi xuống máy bay, Vân Ly lại hỏi thăm lại lần nữa.
Đối phương nói tài xế đã xuất phát, nhắn cô kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng cho đến hiện tại vẫn không thấy bóng dáng người nào, mà cô Hà cũng không trả lời tin nhắn.
Vân Ly khuỵu chân, ngồi tựa vào vali, gương mặt căng lên, nghiêm túc soạn tin nhắn gửi cho đối phương.
Gõ xong cô lại cẩn thận kiểm tra một lượt từ đầu đến cuối xem có sai sót gì không.
Rất ổn.
Không có câu nào thô tục.
Giọng điệu bình thản nhưng không mất khí thế.
Trình bày rõ ràng sự thất trách của đối phương.
Tuy thế, dù nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, cuối cùng Vân Ly vẫn không hạ được quyết tâm ấn nút gửi đi.
Hừm.
Cô cảm thấy có hơi đanh đá.
Khi cô đang rầu rĩ cân nhắc có nên thay đổi lời lẽ cho mềm mỏng hơn một chút không, thì đột nhiên một tiếng nói từ phía sau vọng đến cắt đứt mạch suy nghĩ của cô: “...Chị gì ơi?”
Theo âm thanh truyền đến, Vân Ly ngẩng đầu, đột ngột chạm mắt một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Người đối diện có tướng mạo tuấn tú, sáng sủa, thân hình cao ráo, trẻ trung, nhìn vẻ ngoài có lẽ là sinh viên đại học.
Nét mặt cậu ta bối rối, dường như trước giờ chưa từng làm việc này, dáng vẻ bẽn lẽn, ngại ngùng: “Chị đến đây du lịch à?”
Đây là người thứ sáu bắt chuyện với cô trong sáng sớm hôm nay.
Năm người trước cũng vậy, đều mở lời hỏi cô có muốn gọi taxi đến khách sạn không?
Vân Ly tự động suy ra những lời tiếp sau đó của chàng trai, nét mặt không kiên nhẫn, xua xua tay: “Không cần…”
Cậu trai trẻ thoáng dừng lại: “Dạ?”
Vân Ly: “Tôi đang đợi người, cũng không định về khách sạn.”
Không gian trong phút chốc như đóng băng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ước chừng tầm ba giây trôi qua, cậu thanh niên giơ tay gãi gãi đầu: “Không phải vậy.”
Câu ta khẽ hắng giọng một tiếng: “Em muốn xin WeChat của chị, không biết có được không?”
Vân Ly ngẩn người.
Chất giọng của cậu thanh niên trong trẻo dễ nghe, lúc này lại hơi trầm xuống: “Được không ạ?”
“Hả?” Ý thức được mình đã hiểu lầm, Vân Ly thoáng lúng túng: “...Được.”
“Cảm ơn chị!” Cậu thanh niên rút điện thoại di động ra, cười nói: “Vậy em quét mã nhé?”
Vân Ly gật đầu, mở màn hình, tin nhắn cô vừa soạn lần nữa hiện ra.
Cô lập tức ấn nút thoát, nhanh chóng mở QR code chìa màn hình về phía cậu chàng.
Nam sinh trẻ hơi cúi người, vừa add cô, vừa lịch sự giới thiệu bản thân: “Em tên Phó Chính Sơ, khi nào chị có thời gian, có thể…”
Danh bạ sáng lên điểm đỏ.
Nhìn ảnh đại diện của cậu ta, Vân Ly lờ mờ cảm thấy có vấn đề, suy đoán vừa phủ định, lại lần nữa hiện lên.
Quả nhiên.
Giây tiếp theo, sáu ký tự, cũng chính là tên nick hiện lên, đập thẳng vào mặt cô: Homestay Nhanh Tay Nâng Cốc.
“...”
Ngày nay giới khách sạn, nhà nghỉ vì để vợt khách mà phải làm đến mức này hả?
Nhưng Phó Chính Sơ hoàn toàn chưa nhận ra cái vỏ bọc của mình đã bị lộ, nét mặt lộ rõ vẻ đắc chí vì lừa được người ta.
Xong xuôi, cậu chàng còn quan tâm hỏi thăm: “Chút nữa chị định ghé EAW à?”
Vân Ly nheo mắt nhìn cậu thanh niên.
Phó Chính Sơ: “Cái trung tâm trải nghiệm VR ấy?”
Vân Ly cảnh giác hỏi lại: “Sao cậu biết?”
"Vừa nãy em không cẩn thận nhìn thấy giao diện trò chuyện của chị, còn có ghi chú.
Xin lỗi, em không cố ý đâu." Phó Chính Sơ nói: "Với lại chỗ này gần trường của em, nên em đoán bừa."
Vân Ly soạn tin nhắn gửi cho cô Hà chỉ ghi là EAW, không hề nói rõ là trung tâm trải nghiệm VR.
Lời giải thích này cũng coi như là hợp lý.
Cô gật đầu.
Phó Chính Sơ: "Nhưng mà sao giờ chị đã tới rồi? Theo em biết thì khu đó còn chưa khai trương, phải đợi đến cuối tháng cơ.”
Thông tin tương đối khớp, hơn nữa Vân Ly vốn không giỏi mồm mép nên chẳng biết phải trả lời ra sao, chỉ có thể thành thật đáp: “Ừ.
Tôi được ban tổ chức mời tới đó.”
“Được mời?” Phó Chính Sơ tựa hồ không hiểu, nhưng cũng chẳng tò mò thêm: “Ồ, vậy chị đang chờ họ đến đón à?”
"Ừ."
"Em thấy chị đứng đây đợi cũng khá lâu rồi.”
Ngập ngừng một hồi, Phó Chính Sơ vẫn thản nhiên đứng đó, không có vẻ gì bị sự lạnh nhạt của cô ảnh hưởng, mở lời hỏi tiếp: “Chị muốn đi đâu? Nếu không ngại, em chở chị một đoạn nhé?”
Nghe thế, tinh thần phòng bị của Vân Ly lập tức dâng lên, lãnh đạm lắc đầu: “Không cần đâu.
Cảm ơn cậu.”
Phó Chính Sơ: “Không cần khách sáo, dù gì việc này cũng có chút liên quan đến em.”
“Hả?” Vân Ly nghi hoặc hỏi.
“À.” Phó Chính Sơ nghĩ nghĩ một lát, nhoẻn miệng cười, từ tốn giải thích: “Bởi vì EAW là do anh trai em mở.”
Vân Ly: "..."
Sao cậu không dứt khoát chém luôn là do cậu mở đi?
---
Sau một hồi bốn mắt nhìn nhau, im lặng không nói, Vân Ly cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy tất cả những hành động của người này từ lúc xuất hiện đến hiện tại đều vô cùng quái dị.
Không kể đến việc nói dối hết lần này đến lần khác, còn vô duyên vô cớ mời cô đi cùng.
Giống hệt mấy tay buôn người, luôn nhắm đến các cô gái độc thân để lừa đảo vậy.
Vừa nghĩ đến khả năng này, cảm giác bất an, lo sợ lập tức dấy lên.
Mặc dù đây là nơi công cộng.
Nhưng nửa đêm nửa hôm, giữa nơi đất khách quê người.
Cô không dám thể hiện quá rõ ràng đành lúng túng tìm lý do, định nhân cơ hội này nhanh chóng rời khỏi đây.
Dường như ý thức được lời nói của mình không chỉ gây ra sự nghi ngờ, mà còn mang ý không tốt, Phó Chính Sơ cuống quýt giải thích.
Đáng tiếc hoàn toàn phản tác dụng, cậu chàng cũng cảm thấy càng bôi càng đen, vì vậy nhanh chóng rời đi.
Xuất phát từ lòng đề phòng, Vân Ly cũng không đứng ở chỗ cũ nữa.
Cô đi lung tung khắp sân bay, cho đến khi xác định cậu thanh niên khả nghi kia không đi theo nữa mới dám thả lỏng cảnh giác.
Vì khúc nhạc đệm nho nhỏ này, Vân Ly muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, cho nên nhanh chóng mở điện thoại.
Màn hình vẫn dừng ở trên giao diện trò chuyện.
Cô Hà kia còn không thèm nhắn lại nhưng những cảm xúc mà cơn buồn bực mang đến đã nhanh chóng tiêu tán.
Nhìn chằm chằm vào mấy dòng chữ sắc bén trên màn hình, cô bất lực thở dài, cuối cùng vẫn xoá đi.
Thay vì ở đây chờ đợi trong vô vọng, chẳng bằng tự lực cánh sinh.
Vân Ly kéo lên phía trên cuộc hội thoại, tìm được địa chỉ khách sạn cô Hà đã nhắn trước đó, sau đó ấn định vị.
Gần trường Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu.
Không đợi cô kịp nghĩ xong, cô Hà nào đó vẫn luôn mất tăm mất tích, đột nhiên trồi lên trả lời tin nhắn.
Có thể là mấy chục tin nhắn trước đó cô gửi đã phát huy tác dụng, cô Hà kia không ngừng xin lỗi, giải thích rằng bản thân bất cẩn ngủ quên, không để ý lời nhắn không đến được của tài xế, tuy nhiên cô ấy đã tìm người khác đến đón cô.
Là nhân viên công tác ở EAW, vừa hay cũng đang ở gần đây.
Lần này cô Hà nói rất rành mạch, rõ ràng.
Chẳng những gửi biển số xe, còn cẩn thận nhắn nhủ người đón sẽ có mặt trong vòng mười phút.
Tuy không tính là kịp thời nhưng cũng xem như đã giúp Vân Ly giải quyết vấn đề.
Cảm giác bực bội và muốn chỉ trích đối phương cũng nhanh chóng biến mất, hơn nữa thời gian gấp gáp, Vân Ly chỉ cần có thể trở về thành phố nhanh nhất có thể là được.
Cô kéo vali bước ra ngoài.
Ở bên trong không cảm nhận được gì, ra ngoài mới biết không khí vừa lạnh lẽo lại vô cùng ẩm ướt.
...
Năm phút sau.
Điện thoại của Vân Ly vang lên, một dãy số lạ có đầu số Nam Vu gọi tới.
Bất ngờ gặp phải tình huống này, cô theo phản xạ có điều kiện mà tắt máy.
Thời điểm ấn nút từ chối cuộc gọi, cô mới ý thức được, có lẽ là số liên lạc của người bên EAW.
Cô hơi ngẩn ra, nhìn chằm chằm cuộc gọi nhỡ, không dám gọi lại.
Lại sợ đối phương chờ mất hết kiên nhẫn.
Do dự một hồi.
Cuối cùng…
Vân Ly cắn ngón tay, lấy hết can đảm gọi lại.
Bíp.
Chỉ mới một tiếng chuông vang lên, đối phương đã lập tức nhấc máy.
Nhưng lại không nói gì.
Vân Ly chủ động giải thích: "Xin lỗi… Tôi bất cẩn ấn nhầm nút cúp máy." Cô không biết nên xưng hô với anh ta thế nào, bối rối hỏi: "Anh… là người… bên EAW sao?"
Chỉ vài giây ngắn ngủi trôi qua.
Người đàn ông “ừ” một tiếng.
Giọng nói đối phương lạnh lùng, trầm thấp và vô cùng hờ hững, mang đến cho người nghe cảm giác như một chiếc móc của tà ma vừa trải qua một giấc ngủ say, mới tỉnh giấc.
Dù lãnh đạm đến cực điểm nhưng lại dễ dàng hút hồn người khác: “Cô ra ngoài đi.
Qua đường cái sẽ thấy bãi đỗ xe…”
Vân Ly bị chậm mất một nhịp, cắt ngang lời anh ta: "Hở?"
Người đàn ông dừng lại, giải thích: "Không thể dừng xe ở cửa ra."
"À.
Rồi.
Được." Vân Ly nói, "Tôi lập tức qua đó đây."
Người đàn ông: "Có ô chưa?"
Vân Ly vô thức nhìn vào túi: "Có mang."
"Ở cổng bãi đỗ xe chờ tôi."
Dứt lời, anh ta lập tức cúp máy.
Toàn bộ cuộc gọi không quá một phút.
Vân Ly bối rối lấy ô trong túi ra.
Theo lời chỉ dẫn của người đàn ông, Vân Ly đến bãi đỗ xe thì thấy một chiếc xe chậm rãi đi tới.
Khớp với số xe mà cô Hà đã gửi trước đó, cô mới tiến lại mở cửa.
Cách một chiếc ghế phụ lái, cô khom lưng, lịch sự nói: "Chào anh, có thể mở cốp xe giúp tôi được không?"
Cành cây héo úa chĩa ra xung quanh, che khuất ánh đèn đường rọi xuống, chia thứ ánh sáng vàng ảm đạm ấy thành vô số mảnh nhỏ.
Bên trong xe tối đen, Vân Ly chỉ có thể thấy cái cằm trắng bệch như bị bệnh của người kia.
Người đàn ông nghiêng đầu, dường như nhìn thoáng qua phía cô.
Anh ta không lên tiếng, kéo mũ áo khoác lên trùm kín nửa gương mặt, trực tiếp xuống xe đi tới.
Vân Ly ngẩn người, vội nói: "Chuyện đó, không cần phiền…! Tôi tự làm được..."
Giọng nói của cô gái trẻ quá mong manh, dễ dàng bị tiếng mưa rơi lộp độp nuốt chửng.
Dường như người đàn ông không nghe thấy, anh ta đến trước mặt cô, đón lấy chiếc vali trên tay cô.
Cô đành nuốt mấy lời định nói xuống vội vàng sửa miệng: "...Cảm ơn anh."
Từng giọt mưa tầm tã trút xuống, lẳng lặng gột rửa sạch sẽ toàn bộ thành phố.
Vân Ly quan sát hoàn cảnh xa lạ này, nâng tầm mắt lên, bỗng dưng cô khựng lại.
Cảnh tượng thật lạ kỳ biết bao.
Giữa biển trời mênh mông, một vầng trăng chênh vênh, bồng bềnh giữa màn mưa trắng xoá.
Thực hiếm có.
Người đàn ông nhấc cốp sau lên, hơi ngẩng đầu.
Ánh đèn rời rạc, yếu ớt rơi toán loạn rơi trên nền đất, ấy vậy mà lại có vài tia sáng không an phận, cả gan làm loạn, cố chấp bám lên người anh.
Tia sáng vàng mỏng manh kia ấy vậy lại như làm giảm bớt sự lạnh giá, dửng dưng toát ra từ người đàn ông này.
Thời gian tựa hồ như bị khống chế, đột ngột chậm lại.
Dáng vẻ mơ hồ của anh dần trở nên rõ ràng hơn.
Không hiểu vì lý do gì, bỗng dưng cô nín thở, ngẩn người vài giây.
Hốc mắt người kia thật sâu, đôi môi mỏng mím chặt, thần sắc lộ ra vẻ xa cách, lạnh nhạt.
Vài sợi tóc mái và hàng mi rậm đều dính hơi nước, rõ ràng khiến dung mạo anh tăng thêm phần suy nhược, mong manh, vậy nhưng cũng chẳng thể làm giảm đi được tính công kích nơi đường nét tuấn tú ấy.
Quả là một người đàn ông đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được, còn mang theo gai nhọn, lạnh lùng đe doạ người khác, khiến họ không dám tuỳ tiện đến gần, đừng nói đến việc ôm mộng chạm tới.
Nhìn thấy anh nhấc vali lên, Vân Ly mới lấy lại tinh thần.
Cô bước đến gần, lấy ô che cho anh.
Vì ô không lớn, nên nếu không để gần thì khó có thể che được hai người.
Nhưng đương nhiên, Vân Ly ngượng ngùng không dám đứng quá sát, cố gắng duy trì khoảng cách an toàn, chấp nhận để bản thân dính mưa.
Hành lý trong cốp nhiều hơn so với tưởng tượng.
Người đàn ông tiện tay xếp đống đồ lẻ tẻ của mình thành một đống, miễn cưỡng mới nhét được vali của cô vào trong.
Qua một lúc, anh đột nhiên nhìn sang Vân Ly bên cạnh.
Dáng người anh ta cao ráo, mặc một chiếc áo khoác mỏng tối màu, mặt mày lạnh tanh, còn toát ra sự áp bách khó tả.
Chẳng hiểu là do cô đã làm gì đụng chạm đến anh hay có nguyên nhân nào khác, anh khẽ ngước mắt lên, đôi đồng tử đen nhánh chăm chú nhìn cô.
Vân Ly nuốt nuốt nước miếng, có chút thấp thỏm.
Ngay sau đó.
Vân Ly nhìn thấy người đàn ông giơ tay về phía cô.
Cô sững người lại.
Dưới tình huống này, Vân Ly vẫn có thể nhìn thấy những ngón tay thon dài của người đàn ông bị nước mưa làm ướt nhẹp.
Cánh tay vượt qua mu bàn tay cô, chạm đến cán ô đen tuyền, chậm rãi đẩy chiếc ô ra.
Cán ô sượt qua tóc mai, vành tai và một bên cổ cô.
Thoáng chốc mặt ô hoàn toàn che kín trên đầu Vân Ly.
Toàn bộ quá trình chỉ mất ba bốn giây.
Sau đó, người đàn ông quay người lại, hoàn tất việc sắp xếp hành lý, đóng cốp xe.
Một âm thanh nặng nề vang lên rồi lại nhanh chóng chìm trong tiếng mưa lộp bộp.
Nương theo đó là hai tiếng ngắn gọn, thẳng thừng.
"Không cần."