Hái Trăng

chương 41: 41: lần hẹn hò đầu tiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên mặt anh không có quá nhiều cảm xúc nhưng Vân Ly lại cảm thấy vô cùng yên tâm, mỉm cười nhẹ trở lại bên cạnh anh.

Từ tối qua đến giờ, cô vẫn cảm thấy mình như sống trong mơ, bây giờ đã tìm được cảm giác chân thật trong các hành động nhỏ của anh.

Ăn sáng xong, Phó Thức Tắc mượn xe Từ Thanh Tống, lái xe đưa cô tới vườn bách thú.

"Không cần bản đồ sao?" Thấy anh trực tiếp chạy xe, Vân Ly hơi bất ngờ.

Phó Thức Tắc "ừ" một tiếng: "Hồi còn bé anh thường qua bên này."

Vân Ly: "Anh đã từng tới vườn bách thú đó rồi sao?"

Phó Thức Tắc: "Ừ."

Vân Ly: "Vậy đi lần nữa có thể cảm thấy nhàm chán không anh?"

Phó Thức Tắc nhìn đường ở đằng trước, dừng lại mấy giây mới nói: "Đi cùng em, sẽ không chán."

Vườn bách thú cách khu homestay chừng hơn nửa giờ đi xe, trên cổng treo đủ loại đồ trang trí Giáng sinh.

Sau khi đỗ xe xong, Vân Ly và Phó Thức Tắc tới lối vào quét phiếu điện tử.

Nhân viên công tác gửi cho bọn họ bản đồ du lịch, công viên cũng không hề nhỏ, trên bản đồ có để những kí hiệu cụ thể.

Tấm lòng của hai người đều đã được đối phương biết rõ.

Đây chính là cuộc hẹn hò chân chính.

Bởi vì cuối tuần, cho nên công viên có không ít người, đa số là người lớn dẫn trẻ con và người yêu.

Vân Ly cúi đầu nghiên cứu bản đồ.

"Đợi một lát." Phó Thức Tắc đột ngột nói, anh xoay người đi vào cửa hàng tiện lợi gần đó, Vân Ly cũng không nghĩ nhiều, khoanh mấy địa điểm bọn họ có thể chơi trên bản đồ.

Chờ cô tỉnh táo lại, bóng râm bao trùm lên cô, cô ngẩng đầu thì phát hiện Phó Thức Tắc đang cầm một chiếc ô mới, mác trên cán ô còn chưa tháo.

Da anh trắng, đôi mắt đen nhánh, giờ phút này lại mặc áo khoác màu đen, che chiếc ô đen giống như đang tránh ánh mặt trời.

Vân Ly: "Em có mang kem chống nắng, anh cần không?"

Phó Thức Tắc: "..."

Phó Thức Tắc: "Đi chỗ nào đây?"

Vân Ly chỉ ngón tay vào một chỗ trên bản đồ, Phó Thức Tắc nhìn một cái rồi trực tiếp đi về một hướng.

Dưới tán ô, hai người vẫn giữ khoảng cách nhất định, tránh va vào nhau.

Lúc đi về phía trước, Vân Ly mới để ý tới mấy đôi tình nhân ở gần đó, có không ít chàng trai cũng che ô cho cô gái của mình.

Anh nhìn thấy nên mới cố ý đi mua ô.

Chừng ba tiếng, hai người đã đi dạo hầu hết khu vườn thú.

Lúc này, Vân Sơ nhận được tin nhắn của Đặng Sơ Kỳ: [Cậu và cậu út của Hạ Hạ ra ngoài rồi?]

Vân Ly: [Bọn tớ ở vườn bách thú.]

Đặng Sơ Kỳ: [Đừng chỉ ngắm động vật, nhớ làm việc chính.]

Vân Ly: [?]

Đặng Sơ Kỳ: [Hái đóa hoa lạnh lùng đó xuống!!]

Vân Ly: [Hôm nay anh ấy tỉnh rượu rồi, chắc là sẽ nói rõ ràng với tớ thôi nhỉ?]

Tối hôm qua, sau khi Phó Thức Tắc chủ động, trong lòng Vân Ly cũng trông mong hôm nay hai người sẽ nói rõ chuyện tình cảm một cách tương đối chính thức.

Là bên vẫn luôn bị từ chối trước đó, Vân Ly không thể không thừa nhận, cô không muốn là người mở miệng nữa.

Phó Thức Tắc cảm thấy không hứng thú với trò chơi xung quanh, chỉ có lúc Vân Ly muốn chơi thì mới phối hợp với cô.

Đến khi ra khỏi cửa vườn bách thú, ven đường có gian hàng vớt cá vàng.

Vân Ly đợi ở bên cạnh, nhìn một chàng trai cẩn thận từng chút một chú cá vàng, đưa chiếc túi nilon trong suốt cho cô gái chờ ở bên cạnh.

Thoạt nhìn tuổi của hai người đều chừng hai mươi.

Vân Ly uyển chuyển ám chỉ: "Anh cảm thấy bọn họ có giống tình yêu học đường hay không?"

Phó Thức Tắc: "..."

Anh tự động đi mua mười chiếc vợt, đưa năm cái cho Vân Ly, dùng để vớt cá vàng nhỏ trong hồ.

Trước kia, Vân Ly chưa từng chơi nên cũng đánh giá thấp độ khó của trò chơi này, liên tiếp bị nước làm rách, sau khi bị cá đâm qua vợt vớt, cô mới thay đổi nhận thức của mình, quay đầu nhìn Phó Thức Tắc ở bên cạnh.

Anh cũng giống vậy.

Anh nhìn cá trong bể cá, không nhúc nhích.

Vân Ly định an ủi anh: "Hình như hơi khó..."

Mà dường như Phó Thức Tắc không nghe lời cô nói, mặt không biến sắc đứng lên: "Ông chủ, cho cháu thêm ba mươi chiếc vợt."

Chủ quán vội vàng xoay người đếm vợt, đếm xong thì đưa cho Phó Thức Tắc, sau đó chỉ mã QR trên tường: "Quét mã QR này trả tiền là được rồi."

Vân Ly ngơ ngác đưa tay nhận lấy: "Anh muốn lấy cá sao?"

Phó Thức Tắc cầm vợt, tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm bể cá.

Nghe được câu hỏi của Vân Ly, anh bèn trả lời: "Không có."

Mấy giây sau.

Anh tiếp tục nói: "Chỉ là hơi khó tin."

Anh không thể vớt được một con nào.

Vân Ly hiểu ý nghĩ trong lòng anh, cảm thấy hơi buồn cười.

Cô cầm vợt, không định vợt tiếp nữa, chỉ đứng bên cạnh Phó Thức Tắc nhìn động tác của anh, khác với ngày thường, trên mặt anh không biến sắc nhưng trong mắt lại có chút cảm xúc.

Phó Thức Tắc giương mắt, hất cằm về phía vợt trong tay cô: "Không chơi nữa à?"

Vân Ly gật đầu.

Phó Thức Tắc: "Vậy em đưa anh đi."

Vân Ly: "..."

Vân Ly: "Trước đây em không biết thì ra anh lại có ham muốn hơn thua nhiều như vậy.”

Tầm mắt Phó Thức Tắc dừng lại trong bể cá, qua một lúc lâu mới hỏi: "Em không thích sao?"

"..."

"Vẫn rất thích..."

Nghe câu đáp lời của cô, tay Phó Thức Tắc thoáng ngừng một lát, lưới cá lại bị rách một lần nữa.

Anh phớt lờ thả xuống, tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra.

Dùng hết ba mươi vợt cá, trong thùng nhỏ đã có mấy con cá vàng.

Anh mua một hũ thủy tinh, cho cá vàng vào rồi mua thêm ít thức ăn cho cá.

Đến khi chuẩn bị rời khỏi vườn bách thú, Vân Ly suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói với Phó Thức Tắc: "Chúng mình chụp chung một tấm đi."

Phó Thức Tắc không hề từ chối: "Không có ai chụp giúp."

Vân Ly mặc kệ chuyện này: "Thì dùng điện thoại selfie là được rồi, người anh cao, anh cầm điện thoại được không?"

Anh không phản đối, dựa theo ý cô cầm điện thoại lên ấn hai cái.

Đi dạo mấy vòng quanh mấy chợ Giáng sinh khác gần vườn bách thú thì đã tới gần giờ cơm, Phó Thức Tắc hỏi cô: "Tối nay về cùng nhau không?"

Vân Ly nghĩ nghĩ, sáng ngày kia là du lịch cuối năm của bộ phận Nhân sự, cũng là đến khách sạn này, nếu như cô muốn tham gia thì không cần về nữa.

Thứ Hai cô có tiết học.

Vân Ly gật đầu một cái.

Trở về khách sạn xong, những người khác đã thu dọn hành lý xong, Hạ Tung Thanh lái xe một mình đi trước.

Phó Thức Tắc và Vân Ly lên lầu lấy hành lý, lúc tới dưới lầu, Từ Thanh Tống và Phó Chính Sơ đã lên xe, Phó Thức Tắc để hành lý vào cốp sau, hai người người ngồi vào ghế sau.

Xe vừa chạy thì Phó Thức Tắc đã kề sát vào cô, thắt đai an toàn cho cô.

Phó Chính Sơ vẫn nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, cười cười nhìn động tác của hai người sau khi lên xe.

Sau đó, Phó Thức Tắc ngồi về chỗ cũ, Vân Ly ngẩng đầu lên thì chạm mắt với ánh mắt của Phó Chính Sơ, bỗng chốc cô cảm thấy bối rối kinh khủng.

Phó Chính Sơ gửi cho Vân Ly một tấm ảnh chụp màn hình, là giao diện chat giữa hai bọn họ, cậu nhóc trực tiếp đổi biệt danh của cô thành “Mợ út”.

"..."

Từ Thanh Tống nhìn qua gương chiếu hậu: "Tay cậu đang bưng cái gì thế?"

Phó Thức Tắc không giải thích nhiều: "Cá."

Từ Thanh Tống cũng không hỏi bọn họ mà trực tiếp lái xe tới cửa Thất Lý Hương Đô.

Sau khi Vân Ly xuống xe mới phát hiện Phó Thức Tắc cũng đi theo.

Vân Ly: "Anh còn muốn vào EAW sao?"

Phó Thức Tắc: "Đưa em về."

Vân Ly không tài nào ngờ được là nguyên nhân này, dù sao xe cũng đã đến cửa tiểu khu rồi.

Vân Ly nhìn thời gian, mới hơn tám giờ.

Vân Ly: "Vẫn còn sớm… hay là chúng ta đi mua ít miến xào khô?"

Phó Thức Tắc không từ chối.

Lần trước hai người cùng đi dạo là từ lúc mới quen, chẳng mấy chốc đã trôi qua bốn tháng rồi.

Phó Thức Tắc vẫn nhớ đường, cùng cô đi xếp hàng.

Vân Ly mua nhiều lần đến mức chủ cửa hàng có thể nhận ra được cô, hiếm khi thấy cô dẫn theo một chàng trai bèn nói: "Cô bé, bạn trai cháu à?"

Trước kia khi mua miến xào khô, chủ cửa hàng cũng hay tán gẫu với Vân Ly, cũng coi như khá quen thân, Vân Ly từ chối một cách tự nhiên: "Không phải."

Phó Thức Tắc: "..."

Vân Ly lẩm bẩm: "Còn chưa phải nữa."

Chủ cửa hàng không nghe rõ, khó hiểu "à" một tiếng dài.

Vân Ly khoát khoát tay, cười tỏ ý không có gì.

Phó Thức Tắc ở một bên không lên tiếng.

"Được rồi." Chủ cửa hàng đưa túi đồ đã gói cho Vân Ly, trước khi cô đưa tay thì Phó Thức Tắc đã trực tiếp đỡ lấy: "Cảm ơn."

Đi chưa được hai bước, Phó Thức Tắc dừng bước lại: "Trong túi có một cái hộp."

Vân Ly sững sờ, ý của anh là bảo cô lấy đồ giúp sao?"

Cô ở bên trái anh, đưa tay thò vào trong túi áo khoác bên trái, mò được một cái hộp có chất liệu lạnh như băng, cô móc ra.

Là một chiếc hộp khảm trai, bề ngoài có sử dụng những mảnh vỏ ốc để khảm nạm thành hình mây.

Vân Ly đoán đây là cái gì nhưng vẫn kiềm chế sự kích động trong ngữ điệu, hỏi: "Cho em sao?"

Phó Thức Tắc nhìn cô gái đứng trước mặt mình, hàng mi thanh tú, dài, đậm khẽ run, bên dưới là đôi mắt tràn ra ý cười.

Anh không nhịn được cong môi: "Ừm, quà Giáng sinh."

Sau khi thừa nhận tình cảm hai bên thì không có cách nào kiềm chế được sự nảy nở của mầm mống tình cảm này.

Vân Ly cẩn thận thả hộp khảm trai vào trong túi.

Cô vẫn đắm chìm trong sự hân hoan khi nhận được phần quà đầu tiên thì người bên cạnh đột nhiên hỏi: "Của anh đâu?"

Vân Ly: "..."

Nụ cười của Vân Ly cứng đờ.

Chuyện này, cô đâu có chuẩn bị quà.

Sao cô có thể nghĩ đến đi một chuyến du lịch, quan hệ của hai người có thể trực tiếp có cú đảo ngược lớn như vậy.

"Em có thể bù sau được không?" Món quà trong túi phóng đại sự áy náy trong lòng cô, cô nói một cách khúm núm: "Em không chuẩn bị..."

Phó Thức Tắc nhắc nhở: "Máy bay không người lái."

Anh vừa nhắc lại Vân Ly mới nhớ tới chiếc máy bay không người lái cô đã làm suốt đêm kia: "Ở trong nhà trọ, để em tặng anh."

"Ừm."

Sau khi tới Thất Lý Hương Đô, Phó Thức Tắc tự giác dừng ở cách cửa mấy mét.

Vân Ly quẹt thẻ mở cửa, cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Anh lên cùng em không?"

Khi Vân Ly đơn phương theo đuổi, câu nói này chỉ có ý trên mặt chữ.

Chỉ có điều giờ phút này trạng thái của hai người khiến câu mời chào không có gì lạ lẫm lại có hàm nghĩa mập mờ khác.

Phó Thức Tắc không từ chối, đi theo cô lên lầu.

Vân Ly bật đèn, may là trước khi đi trong nhà khá chỉnh tề.

Phó Thức Tắc để đồ lên sofa xong, nhìn xung quanh một lượt, anh đặt hũ cá vàng ở giữa bàn uống trà nhỏ.

Đây không phải là lần đầu tiên anh hỏi tới chiếc máy bay không người lái này, Vân Ly cũng không biết tại sao anh lại muốn như vậy, đêm đó thời gian eo hẹp, cô lắp ghép rồi tô màu cả đêm nhưng thành phẩm vẫn có rất nhiều tì vết.

Lúc đó Trần Lệ Vinh "cảnh cáo" cô không được tặng cho Phó Thức Tắc, cô lo lắng mình chạm phải thứ gì đó nhạy cảm bèn không nghĩ đến việc coi nó là quà nữa, mấy ngày sau cô gặp được Hà Giai Mộng nói chuyện Phó Thức Tắc định hẹn với con gái thì lại càng không thể tặng.

"Em để máy bay không người lái trên giá, thật ra hơi xấu." Vân Ly sợ anh có kì vọng cao với chuyện này nên đành chê thành phẩm của mình trước.

Phó Thức Tắc "ừ" một tiếng, đưa tay ra nâng máy bay không người lái bản giấy, chuyển nó lên trên bàn.

Anh hạ mắt nhìn bản máy bay không người lái này.

Máy bay được dùng bìa carton đơn giản dính lại mà thành, dùng màu sơn để tô lên bề ngoài, nhìn có vẻ không chắc chắn cho lắm.

Anh sờ một bên cánh máy bay, màu sắc cũng chẳng đều.

"Hay là em bù thêm cho anh một món quà." Vân Ly lo là anh sẽ cảm thấy cô quá qua loa, dẫu sao món quà anh tặng cho cô có vẻ là kiểu đặt làm rất quý giá.

"Không cần." Phó Thức Tắc: "Cái này rất tốt."

"Anh có muốn ăn cùng em không?" Vân Ly chỉ miến xào khô ở góc bàn, Phó Thức Tắc không từ chối.

Cô đến phòng bếp lấy đũa và bát con rồi cầm hai chai nước suối.

Phó Thức Tắc không để cô động tay, tự vặn nắp chai nước rồi lại gắp miến xào khô vào trong bát cho cô.

Anh có vẻ ăn không ngon miệng lắm, ăn chưa được hai miếng đã buông đũa xuống, dùng giấy rút trên bàn đỡ điện thoại, mở trạm E ra, bắt đầu bật video máy bay không người lái bản giấy cô đăng trước đó.

Video được cắt rất vội vàng, cảnh cũng không phải dạng quá mượt và liền mạch.

Thế mà dường như Phó Thức Tắc hoàn toàn không chú ý gì tới những chi tiết này, cứ thế xem theo đến phần cuối cùng.

Cô nhìn về phía ống kính nhả từng chữ – Chiếc máy bay không người lái này, tôi định tặng cho một người rất quan trọng.

"..."

Phó Thức Tắc tua lại đoạn mấy giây trước, phát mấy lời này lại một lần nữa.

"..."

Vân Ly thẹn thùng cúi đầu ăn, lẩm bẩm: "Anh đừng trêu em..."

Phó Thức Tắc thấy mặt cô đỏ ửng thì lại càng lấn tới: "Không phải em nói cho anh nghe sao?"

"..."

Lúc Phó Thức Tắc từ chối rõ ràng, lá gan Vân Ly vẫn còn lớn hơn chút.

Bây giờ hai người thân mật hơn trước đó, ngược lại cô không thể nói được, không có cách nào điều khiển được trạng thái hiện tại của hai người.

Cô có thể học được cách mời đối phương, học cách tiếp nhận lời từ chối của đối phương như thế nào trong thời gian rất ngắn nhưng lại không biết tình huống hai bên đều có tình cảm với nhau thì nên cư xử như thế nào.

Ăn xong đồ ăn đã suýt soát mười giờ, Vân Ly tiễn Phó Thức Tắc tới cửa phòng.

Nhớ tới câu hỏi chủ cửa hàng hỏi ban nãy, Vân Ly không nhịn được hỏi anh: "Bây giờ, chúng ta hẳn được coi là đang hẹn hò rồi sao?"

Dường như anh không ngờ cô sẽ hỏi câu này, Phó Thức Tắc suy nghĩ một lát, không trả lời khẳng định: "Em cảm thấy thế nào?"

Thấy anh chưa trả lời câu xác nhận, Vân Ly lại lẩm bẩm: "Hẳn là...!rồi?"

Phó Thức Tắc: "..."

Anh gật đầu một cái.

Nhận được sự khẳng định, Vân Ly vô cùng chú trọng cảm giác nghi thức cho lần hẹn hò đầu tiên, nghiêm túc nói: "Là lần hẹn hò đầu tiên của em."

Phó Thức Tắc cúi đầu nhìn cô: "Anh cũng vậy."

Vân Ly: "Anh cảm thấy thế nào?"

Suy nghĩ một lát, Phó Thức Tắc mới chậm rãi nói: "Rất tốt."

"Vậy lần tới chúng ta sẽ hẹn vào lúc nào?" Vân Ly cố gắng kìm nụ cười, định cố gắng khiến cho ý định của mình không quá rõ ràng như vậy: "Có thể ráng sớm một chút được không?"

"Ngày mai anh phải đi công tác ở Nghi Hà rồi." Phó Thức Tắc dựa vào cửa, thoáng trầm ngâm rồi nhìn về phía cô: "Chờ anh về nhé?"

Trong lòng Vân Ly ấm áp: "Được."

Đến gần âm cuối, anh cứ dựa như vậy, không lập tức rời đi mà tiếp tục nhìn cô một lúc lâu.

Hai người lẳng lặng không lên tiếng đến khi đèn trong hành lang tắt, cô mới lấy lại tinh thần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio