Đến giờ ăn tối, Phó Chí Tắc với Vân Ly hoàn thành kế hoạch luận văn hôm nay, lập tức gọi xe đến trung tâm mua sắm gần Đại học Bách khoa Tây Phục.
Phó Chí Tắc: "Muốn ăn gì nào?"
Tiệm thịt nướng nóng hừng hực, ồn ào tiếng cười nói của thực khách, mùi thơm nồng nàn, tỏa ra bốn phía, Vân Ly nhìn chằm chằm quầy nướng thịt hồi lâu, nuốt nuốt nước miếng, nói: “Ăn cháo.”
Hai người tìm một quán cháo nổi tiếng, Phó Chí Tắc lấy số, còn phải chờ mười bàn nữa mới đến lượt, thấy Vân Ly nhăn mày, xoa xoa bụng: “Đổi quán nhé?”
"Không." Nói xong, Vân Ly nhéo nhéo thịt trên eo anh: "Sau này anh còn để bụng đói uống cà phê nữa thì ngày nào hai đứa mình cũng sẽ ăn cháo.”
Phó Chí Tắc muốn Vân Ly được ăn tối sớm một chút, lập tức bắt lấy sơ hở trong lời cô, phản pháo lại: “Trưa nay anh không uống cà phê nha.”
Cô hiếu thắng đáp trả: “Em nói sau này cơ mà.”
Anh lấy chính lời cô sửa lại lời cô: "Vậy nghĩa là tối nay không cần ăn cháo nữa."
Vân Ly nhìn chằm chằm anh một hồi, cảm thấy hôm nay anh người yêu mình đặc biệt thích lí sự.
Thấy anh ra sức thuyết phục, cuối cùng sắc mặt cô cũng buông lỏng, nhưng lại tinh quái nói: “Nhưng hôm nay em muốn ăn cháo.”
Giọng điệu Vân Ly có chút nũng nịu, Phó Chí Tắc chào thua, kéo cô đến tiệm bánh ngọt bên cạnh, định tìm chút điểm tâm để cô lót dạ trước.
Đuôi mắt anh thoáng lướt qua một bóng người, bước chân anh đột ngột dừng lại, chăm chú nhìn người đàn ông đứng cách đó mấy chục mét.
Là Chu Điều, anh ta đi cùng vài đồng nghiệp, đang đứng trước một quán lẩu tấp nập người ra vào.
Anh dừng lại vài giây, mới đi về phía người kia, thấy Chu Điều đã bước vào quán lẩu, lại đứng lại.
Hẹn Chu Điều ngày mai gặp, Vân Ly cũng bất ngờ vì chạm mặt đối phương ngay giữa trung tâm thương mại, cô chú ý động tác của Phó Chí Tắc, lập tức kéo anh cùng vào tiệm lẩu.
Tìm một vị trí ngồi thích hợp, Vân Ly kêu phục vụ mang lên set lẩu uyên ương, rồi mới từ tốn hỏi: “Anh muốn gặp anh ấy à?”
“Ừ.” Anh yên lặng một lát mới đáp: “Nhưng đã lâu không liên lạc với cậu ấy rồi.”
Anh giương mắt nhìn cô.
Vân Ly nghĩ ngợi một chút, bỗng nhiên đứng dậy, nói: "Em đi lấy nước chấm."
Vân Ly đến quầy pha đồ chấm, từ xa quan sát thấy bàn Chu Điều đã đầy người.
Cả nhóm đang trò chuyện sôi nổi.
Cô chậm rãi nước đến gần, cố gắng làm công tác tinh thần ổn thoả.
Đúng lúc này ánh mắt của Chu Điều phóng tới.
Cô nhanh chóng bỏ xuống một câu: “Nhóm trưởng, tôi và bạn trai hẹn nhau ăn cơm ở đây.” Sau đó ba chân bốn cẳng chuồn thẳng.
Trở lại chỗ ngồi không bao lâu, Chu Điều đã chủ động tìm đến bàn bọn họ.
Vân Ly lấy cớ đi toilet, để lại không gian riêng cho hai người đàn ông.
Chu Điều đưa mắt đánh giá cậu bạn cũ một lượt, đột nhiên che miệng bật cười: “Nhiều năm vậy rồi mà chẳng thay đổi gì cả, vẫn cao gầy, trắng trẻo như ngày trước.”
Thời điểm cả hai quen nhau, anh và Chu Điều đều là những thiếu niên trẻ tuổi, đầy nhiệt huyết.
Phó Chí Tắc của ngày ấy thân hình mảnh khảnh, chân tay dài thẳng tắp, nước da trắng bóc, sáng bóng, hơn nữa vì tập cầu lông từ nhỏ nên tay chân dù gầy lại săn chắc, bắp thịt đối xứng, đẹp một vẻ đẹp rất khoẻ khoắn, nhanh nhẹn.
Đám anh em trong team thường nói đùa Phó Chí Tắc nhìn còn xinh hơn cánh con gái.
Bởi vì bị đám anh em trêu chọc quá nhiều, hồi học đại học hầu như Phó Chí Tắc không bao giờ mặc quần đùi.
Mãi cho đến khi cậu nhóc ngày nào dậy thì, dáng người phát triển đầy đủ, vững chãi.
Ánh mắt Phó Chí Tắc liếc qua cái bụng mỡ của Chu Điều, dáng người anh ta vẫn thế, có điều bởi vì là dân văn phòng phải ngồi nhiều nên bụng có chút thừa cân.
"Bao nhiêu cân rồi?" Một câu chọc đúng điểm trí mạng.
Chu Điều nhướng mày: "Tám mươi, cậu thì sao?"
Phó Chí Tắc bình tĩnh nói: "Cũng tầm đó."
"Chém gió." Chu Điều khẽ đẩy anh một cái, "Cái cơ thể này, nhiều năm trôi qua vậy mà chẳng ăn được để rắn chắc lên chút, hay không ăn cơm? Khai thật đi?”
“Phó Chí Tắc, con mẹ nó chứ, ba năm rồi đấy, quên tuột thằng bạn cùng phòng này luôn rồi chứ gì.” Chu Điều sảng khoái bật cười, ngồi xuống đối diện anh.
Phó Chí Tắc im lặng một lát, mới mở miệng: “Xin lỗi.”
Chu Điều thoáng sửng sốt, bị sự nghiêm túc của bạn cũ chọc cười, anh ta vẫy tay, vẻ tỏ vẻ không để bụng nói: "Được rồi.
Được rồi.
Đừng đa sầu đa cảm như đàn bà thế.
Chuyện đó coi như xí xoá đi."
Coi như tất cả mọi thứ đều không xảy ra, hai người họ vẫn là những người anh em chiến hữu thân thiết, nói chuyện thoải mái như trước.
Chu Điều hút thuốc lá điện tử của mình, hỏi: “Lần trước có người nói với tôi cậu biết hút thuốc rồi.”
"Bỏ rồi, bạn gái tôi không thích."
Phó Chí Tắc liếc về phía cửa, Vân Ly chưa quay lại.
“Cô gái vừa rồi à? Sang năm cô ấy chính thức vào team tôi đấy.” Chu Điều nhớ lại thông tin trên CV của Vân Ly, đột nhiên hỏi: “Cô bé đó nhỏ hơn em Tư của chúng ta năm tuổi đúng không?”
Phó Chí Tắc: "Ừm."
Chu Điều rít một hơi: "Đàn em khóa dưới?"
Phó Chí Tắc liếc mắt nhìn anh: "Ừm."
Chu Điều cười: "Trâu già gặm cỏ non, cầm thú."
"..."
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Chu Điều lại hỏi: "Uống rượu không?"
Nhìn ra sự do dự của Phó Chí Tắc, Chu Điều cười xấu xa nói: "Nóc nhà nhà cậu nghiêm nhỉ? Trước không phải anh đây đã xem cho cậu rồi sao, tướng này đúng tướng thê nô không trật đi đâu được.”
Phó Chí Tắc từ tốn đáp: "Không phải."
Thấy Phó Chí Tắc cúi nhắn tin, Chu Điều hỏi: "Gọi món hả? Gọi rượu trắng nhé."
Nghe lời này có vẻ không định về bàn mình rồi.
"Không phải." Phó Chí Tắc thuận miệng trả lời, "Hỏi bạn gái có thể nhậu tí được không."
"...."
Vân Ly vốn đang chán muốn chết, lang thang đi dạo một vòng trong trung tâm mua sắm thì nhận được tin từ anh bạn trai.
[Chu Điều muốn uống rượu.]
[Rượu trắng.
]
Hai phút qua đi, anh lại gửi thêm lời minh oan cho bản thân, thể hiện sự trong sạch của mình.
[Không phải anh muốn uống.]
Vân Ly siết chặt di động, mím môi nghĩ: Uống rượu không tốt cho dạ dày, lại còn uống rượu trắng nữa chứ.
Theo bản năng cô muốn lao về ngăn cản, nhưng đứng ngây ra một lúc, cuối cùng vẫn mặc kệ không quản.
Chu Điều là một trong số ít bạn bè thân thiết của Phó Chí Tắc.
Đối với anh mà nói, bởi vì những lý do riêng, mà anh tự đơn phương cắt mọi liên lạc với bạn bè, từ chối sự quan tâm từ những người anh em đã cùng kề vai sát cánh, có lẽ anh đã cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Lúc trở về bàn, cô thấy trên mặt Chu Điều đã có vẻ say rồi, ly rượu của Phó Chí Tắc vẫn còn nguyên, Vân Ly chủ động nói: "Các anh uống đi, em lái xe, nên không uống được."
Nghe vậy, Phó Chí Tắc mới cầm lấy ly chạm cốc cùng ông bạn thân.
Không khí nói chuyện giữa hai người cực kì thoải mái, lại có vẻ trẻ con, hoàn toàn khác với Phó Chí Tắc trầm mặc hàng ngày tại phòng thí nghiệm.
Vân Ly trân trọng điều đó, cố ý không chen ngang vào.
Đột nhiên cô cảm thấy xúc cảm nhẹ nhàng trên tay, cô cúi đầu.
Phó Chí Tắc vui vẻ chống cằm nói chuyện với Chu Điều, tay còn lại bỏ xuống bàn nhéo nhéo lòng bàn tay cô.
Uống hết nửa chai, Chu Điều trực tiếp gọi một đĩa ớt lớn, đổ vào nồi lẩu uyên ương.
Vân Ly đang muốn cản, Chu Điều lập tức đoán ra, vui vẻ giải thích: "Tiểu Ly, em đừng nhìn thằng bạn anh thư sinh như vậy mà sợ tên này không ăn được cay.
Cậu ta là tay huỷ diệt đồ cay đó.
Trước kia mỗi lần đi ăn lẩu, cánh bọn anh ăn đầu đầm đìa mồ hôi, môi sưng vù riêng tên này vẫn nhàn nhã, bình tĩnh ngồi ăn bằng hết nồi lẩu.”
Anh ta cầm chiếc đũa, chậm rãi nói với Vân Ly: "Có một lần tôi theo đuổi một cô gái, vốn dĩ cả hai vốn đã có ấn tượng tốt với nhau.
Anh chị em hai phòng quyết định tổ chức một bữa lẩu cay tập thể để thúc tiến tình cảm.
Nước lẩu quá cay, tôi ăn đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, mấu chốt là, còn xui xẻo ngồi ngay cạnh thằng cha này.”
“Tên này thi thoảng còn đưa khăn giấy cho tôi.” Chu Điều nghĩ đến chuyện cũ lại bực mình, nghiến răng khẳng định: “Bình thường tướng mạo hai đứa tôi cũng không chênh lệch lớn đến vậy.”
Vân Ly nhìn Chu Điều lại nhìn anh bạn trai mình, đương nhiên tình nhân trong mắt hóa Tây Thi cho nên cô miễn bình luận thêm.
"Sau bữa lẩu cay đó, tình cảm của tôi chết từ trong trứng nước, con gái nhà người ta không bao giờ để ý đến tôi nữa, còn nói tôi xấu hoắc.” Chu Điều ra điều cay cú: “Lúc ấy thằng cha này còn dám body shaming tôi, nói - lời cô bạn kia chẳng phải là sự thật à?”
Phó Chí Tắc không nói gì chỉ lườm anh bạn thân một cái.
Vân Ly khó có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc ấy, cố nén cười, lịch sự đáp lại một tiếng.
"Nhưng mà cũng may chó chưa tha nốt chút lương tâm còn sót lại của cậu ta, hôm sau tên này dẫn theo mấy anh em ở trường học cầm nick clone điên cuồng càn quét phần comment của tất cả các bài post trên diễn đàn giúp tôi, tâng bốc tôi là hot boy của khoa." Chu Điều uống một ngụm đồ uống, nhàn nhạt kể tiếp: "Kết quả cô bạn kia cũng mang theo cánh chị em trong phòng combat lại tất cả những comment kia chỉ bằng một câu duy nhất…"
"Chu Điều là hot boy, vậy bạn cùng phòng Phó Chí Tắc của cậu ta chắc phải xứng tầm hotboy trường, nam thần điển trai, quốc bảo nhan sắc kèm một loạt dấu “!” nữa.”
"..."
Phó Chí Tắc lập tức cướp lấy ly rượu của anh ta: "Uống ít thôi."
Thấy Phó Chí Tắc chỉ nhúng thịt phần nồi nước cốt rau củ không cay, Chu Điều ghét bỏ nói: "Mới mấy năm, đã không ăn được cay rồi à?"
"Dạ dày anh ấy không tốt lắm." Vân Ly vội vàng giải thích giúp Phó Chí Tắc.
Chu Điều nhíu nhíu mi, ngoài miệng thì phàn nàn "Mới mấy cái tuổi đầu mà dạ dày đã để bục rồi", tay lại cực kì nhanh nhẹn xoay phần nước cốt rau củ không cay về phía Phó Chí Tắc, cũng tuyệt nhiên không rót thêm rượu cho anh nữa.
Cơm nước xong xuôi, Chu Điều đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Vân Ly nhìn chằm chằm hai người đàn ông, dường như Phó Chí Tắc mới trong trạng thái chếch choáng, loạng choạng đi đến bên cạnh Chu Điều, nói: “Đi thôi.”
Vân Ly: "Anh biết anh ta sống chỗ nào sao?"
Phó Chí Tắc đần mặt, phản ứng chậm nửa nhịp, cuối cùng ngẩn ra thả Chu Điều lại chỗ cũ.
"..."
Phó Chí Tắc rút điện thoại của Chu Điều ra, kiểm tra thông tin nhận hàng từ app Taobao, nhưng cơn say khiến anh không tài nào tập trung được, đành đưa thẳng cho Vân Ly.
Sau khi đưa Chu Điều về nhà, Vân Ly nhìn về phía Phó Chí Tắc, có lẽ bởi vì độ cồn của rượu trắng tương đối cao, mặt anh hơi phiếm hồng, bước đi lảo đảo không vững.
Vân Ly đỡ eo anh, dìu Phó Chí Tắc ngồi sang ghế phụ.
Cô vừa khởi động xe, Phó Chí Tắc đã nhoài qua đè cổ tay cô lại, tháo dây an toàn, kéo Vân Ly về phía mình.
Nụ hôn nóng bỏng đổ ập xuống, mang đầy tính chiếm hữu, cái ôm vồn vã như muốn hoàn toàn nhốt cô trong thế giới của mình.
Vân Ly bị hôn đến mức đầu choáng mắt hoa, chờ đến khi anh buông ra, bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm của anh…
"Ly Ly."
"Cảm ơn."
...
Hai người đi đến cửa phòng kí túc xá của Phó Chí Tắc, anh sờ sờ túi quần tìm chìa khóa nhưng lọ mọ hồi lâu vẫn chẳng thấy đâu.
Thấy tình huống này, Vân Ly theo phản xạ thò tay vào túi, bên trong có thẻ học viên, điện thoại và chìa khoá của anh.
Lúc cô đang định kéo chùm chìa khoá ra, Phó Chí Tắc lập tức đè tay cô lại, lời nói mang theo ý cười: “Đừng.”
Đừng kéo…
Vân Ly nghe không hiểu, từ chất vải mỏng truyền đến nhiệt độ nóng hổi.
Cô cảm nhận rõ ràng được sự mất khống chế của anh, Vân Ly buồn bực đáp: “Em lấy chìa khoá ra đã.”
Phó Chí Tắc khẽ giọng cười trêu cô: “Gần quá.”
Ngay lúc Vân Ly tra chìa khoá vào cửa, một giọng nam thanh niên từ hành lang vọng lại: “Đàn anh.”
Cô cứng người, liếc Phó Chí Tắc, anh hơi đứng thẳng người dậy, tầm mắt nhàn nhạt chuyển sang hướng bên cạnh.
Lâm Tỉnh Nhiên hồ hởi chào hỏi, lúc này mới chú ý Vân Ly đang đứng bên cạnh, hai người chuẩn bị mở cửa vào phòng.
Vẻ mặt cậu sinh viên thoáng chút khó xử, lại có vẻ vô cùng hâm mộ, cười híp mắt trêu chọc: “Không sao, em chỉ qua chào hỏi anh chị tí thôi.
Hi vọng không quấy rầy anh chị hihi.”
Vân Ly chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Sau khi vào cửa, nhớ tới lời đối phương khi nãy, gì mà – hi vọng không quấy rầy đến anh chị.
Tên nhóc này là đang nghĩ họ định làm gì à?
Phó Chí Tắc chậm rãi đi đến mép giường ngồi xuống.
“Cậu đàn em vừa rồi có phải đang ám chỉ chúng ta định làm gì đó không?”
Phó Chí Tắc liếc nhìn cô một cái, “ừ” một tiếng.
Vân Ly nghẹn họng, đỏ mặt tía tai nói: “Sao anh không giải thích gì? Cứ nói với cậu ta anh uống quá chén, em đưa anh về.
Lỡ cậu ta nói linh tinh với người khác thì sao? Hoặc cảm thấy anh là người tùy tiện?”
Phó Chí Tắc bật cười, cảm thấy phòng hơi nóng bức, ngột ngại, anh nới rộng cổ áo, đáp: “Cũng đâu phải mang người nào đến đâu.”
"Nhưng chúng ta ở trong trường đó, như vậy không hay lắm."
Phó Chí Tắc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chậm rì rì nói: "Nhưng hình như chúng ta cũng chưa làm gì cả."
Thấy Vân Ly vẫn cố chấp, nhìn mình chằm chằm, đáy mắt anh mê li, mơ màng nhìn cô chăm chú, cuối cùng anh vẫn chịu thua, nhượng bộ nói: “Ngày mai anh sẽ nói với cậu ta.”
Vân Ly yên lòng, Phó Chí Tắc thấy thế cười khẽ, nhắc nhở cô: "Có điều có lẽ cậu ta sẽ không tin."
"..."
Ngữ điệu hiện tại với tiếng cười của anh cực kì khác ngày thường, Vân Ly chăm chú nhìn anh hồi lâu.
Phó Chí Tắc kéo gối dựng vào tường rồi lười biếng tựa lên, cổ anh cũng có chút phiếm hồng.
Anh ngước mắt, đôi con ngươi mơ màng không nhìn ra cảm xúc chằm chằm nhìn cô.
Không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người.
Người anh thoang thoảng mùi rượu, nhưng dáng vẻ vẫn cực kì bình thản, quy củ.
Nước da Phó Chí Tắc rất trắng cho nên đôi má ửng đỏ khiến cô không thể không liên tưởng đến đóa hoa kiêu ngạo phiêu diêu trong gió trên đỉnh núi tuyết cao vời vợi.
Men rượu làm đôi mắt anh hơi mơ màng.
Anh cứ vậy lặng lẽ nhìn cô, mang theo nét mê hoặc khó miêu tả thành lời.
Cô lẳng lặng nhìn anh kéo cổ áo ra, có thể thấy rõ hàng xương quai xanh đẹp đẽ, tinh tế đến yêu nghiệt, cô cắn môi dưới, nói: “Nếu như người khác cảm thấy chúng ta làm gì đó mà chúng ta lại không làm, vậy có phải được tiếng nhưng không được miếng không? Thiệt thòi quá nhỉ?”
Phó Chí Tắc cười, không đáp.
Vân Ly bò lên giường, chậm rãi tới gần anh, tự nhiên mà nâng mặt anh, hôn xuống khóe môi Phó Chí Tắc.
Đôi mắt người trước mặt đen láy, chứa chan tình ý.
Anh chưa có biểu cảm nào bị kích thích cả, chỉ thoải mái tựa đầu vào tường, hoàn toàn bị động để mặc cô làm “ác bá” mặc sức hôn anh.
Cô tiến lại gần, trực tiếp ngồi trên đùi anh để được thoải mái, đầu gối áp vào tấm trải giường ở hai bên cơ thể anh.
Vân Ly có thể cảm nhận được rõ ràng người nào đó bắt đầu có phản ứng, mùi rượu nồng nàn quấn quýt giữa môi răng, cơ thể cô càng ngày càng nóng.
Cô mặc một chiếc váy rộng rãi, khi ngồi bên trên người anh, Vân Ly vẫn đang hôn sâu, cảm giác được tay của Phó Chí Tắc theo mắt cá chân cô hướng lên trên, lướt nhẹ qua cẳng chân trơn bóng, đẩy tà váy hướng lên trên, đồng thời giữ chặt eo cô.
Vân Ly thở dốc, dựa vào một tia lí trí cuối cùng bắt lấy tay anh ở phía sau, nhỏ giọng nói: "Không được, chúng ta đang ở trường học."
Phó Chí Tắc cụp mắt nhìn tư thế ám muội giữa hai người, chỉ cười khẽ, trong mắt mang theo chút trách cứ rất nhạt, nhưng không có ý định ép buộc cô, lập tức ngoan ngoãn thu tay về.
Mặt Vân Ly đỏ bừng, vốn dĩ cô chỉ muốn ôm ấp hôn hít anh một chút, nhưng dường như đã đi quá xa rồi.
"Khó chịu." Giọng anh khàn khàn vang lên.
Vân Ly ngẩn ra: "Khó chịu ở đâu?"
Phó Chí Tắc dừng lại, bật cười nói: "Lấy giúp anh đồ ngủ."
Vân Ly lập tức đứng dậy, đi đến trước tủ quần áo mới ngộ ra cái khó chịu của anh là gì.
Cô nhìn lướt qua tủ quần áo, bỗng thấy cô cái khăn quàng cổ màu xám đã tặng anh được cất trong túi chống bụi, treo ở tủ quần áo.
Món đồ được bảo quản hết sức cẩn thận.
Vân Ly lấy một bộ đồ ngủ rộng rãi đưa cho anh.
"Anh đợi chút, em xuống mua sữa cho anh giải rượu."
Không đợi Phó Chí Tắc từ chối, Vân Ly đã hoảng loạn chạy ù xuống lầu, nghĩ đến chuyện vừa rồi cô chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn ra.
Vừa rồi! Đã xảy ra! Cái gì vậy chứ!
Sau khi mua mấy túi sữa bò hâm nóng, cô mới về lại kí túc xá, Phó Chí Tắc đã thay đồ ngủ, nằm ở trên giường lim dim mắt.
Lẳng lặng ngồi thêm một lát, thấy anh gần như đã tỉnh rượu, Vân Ly mới đứng dậy đi về.
Lúc gần đi, cả người Vân Ly nồng nặc mùi rượu, lẩm bẩm: "Không biết hôm nay có đen đủi bị giữ lại thổi nồng độ cồn không.
Nếu bị dính thật có thể bị phạt vì tội uống rượu lái xe không đây.”
"..."
Phó Chí Tắc ngồi trở lại giường.
Anh đã không uống rượu trong thời gian khá dài.
Chu Điều sẽ làm anh nhớ tới Giang Uyên, anh không muốn chạm vào quá khứ đau khổ đó lần nữa, đối với tin nhắn hỏi thăm của ông bạn cũ, anh gần như không trả lời hoặc là qua loa cho xong chuyện.
Cả hai ở cùng một đội được bảy năm, đối phương luôn coi anh như bạn thân.
Trong thời gian anh thu mình lại, suy sụp, đau khổ, quả thực đã vô tình làm tổn thương rất nhiều người.
Gặp lại Chu Điều, xem ra cũng không khó đối mặt như anh nghĩ.
Trong lòng anh, Phó Chí Tắc luôn cảm thấy mình chẳng thể thực hiện được điều này.
Nhưng, hôm nay.
Một Vân Ly không giỏi giao tiếp, lại “vụng về” tạo rất nhiều cơ hội giúp anh cởi bỏ khúc mắc trong lòng, còn tận mắt chứng kiến anh hoàn thành việc tưởng chừng không thể.
Anh liếc nhìn hộp sữa trên tay, mở túi mới uống một ngụm.
Điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi video của ba Phó Đông Thăng, anh tiếp máy.
mẹ anh cũng đang ngồi cùng ba.
Hai người kể mấy việc vụn vặt trong nhà với con trai một lúc mới vào vấn đề chính.
"Con trai, nghe nói con có người yêu rồi."