Vân Ly cảm thấy Phó Thức Tắc đã say đến mức hồ đồ rồi.
Anh buông Vân Ly ra, đổi hướng sang quàng cổ cô, rồi xoa tai phải của cô, giống như cầu xin tha thứ: “Vừa rồi anh nói với em...!Đừng luôn từ chối anh như vậy.”
“Đâu phải lúc nào em cũng vậy?” Vân Ly phản bác ngay lập tức, tối nay anh uống khá nhiều rượu với Vân Vĩnh Xương, cô đứng một bên thở dài, xoay người nhìn anh, hỏi: “Dạ dày anh có ổn không, trước hết đừng nói gì cả, em dìu anh về.”
"Anh không khó chịu." Mặt Phó Thức Tắc rất bình tĩnh, nhìn có vẻ bình thường.
Nếu như cần cổ anh không đỏ lên, Vân Ly cũng không nhận ra anh đã uống rượu.
“Vừa rồi em hung dữ với anh.”
Vân Ly: "..."
Ồ, anh ấy còn ngu ngơ.
Vân Ly giống như đang dỗ dành đứa nhỏ: “Sao em có thể hung dữ với anh được.”
Phó Thức Tắc nhìn cô một lúc lâu, từ từ hỏi: “Em muốn chứng minh như thế nào?”
"..."
Vân Ly không nói gì, kiên nhẫn nói: “Không thể chứng minh được chuyện anh vừa nói, đây không phải là bắt em phải chứng minh sự thật hôm qua đã ăn cơm à.”
Cô nói một chuỗi dài nhưng Phó Thức Tắc không nghe lọt tai, tự trả lời câu hỏi vừa rồi: “Hôn một cái nghĩa là em không hung dữ với anh.”
"..."
Bọn họ đã đi tới bên cạnh ô tô, Vân Ly muốn nhét anh ngồi vào ghế phụ, nhưng Phó Thức Tắc không bỏ qua, ép cô lên cửa ghế phụ, khẽ giọng nói: “Vậy anh chứng minh cho Ly Ly.”
Hai tay của cô bị anh khóa chặt lên cửa xe, không kịp phản ứng gì, đầu lưỡi ấm áp kia đã liếm láp môi dưới của cô, sau đó nhanh chóng luồn vào trong môi cô, Vân Ly bị ép ngước đầu lên đáp lại anh.
Vân Ly dẫn Phó Thức Tắc đi mua thuốc bảo vệ gan, lúc ở nhà cô, Phó Thức Tắc còn cố gắng khống chế bản thân tỉnh táo, sau khi đến phòng ngủ lập tức ngã lên giường muốn ngủ luôn.
"Anh ngồi dậy đã." Vân Ly kéo cánh tay của anh, Phó Thức Tắc nhẹ giọng nói: “Ly Ly, đừng nghịch.” Anh choàng chăn lên vai, giống như đứa trẻ ngủ gật: “Anh buồn ngủ quá.”
“Đây là lần cuối cùng uống rượu, anh biết chưa?” Vân Ly ngồi cạnh anh, có chút đau lòng, nói: “Đêm nay suýt nữa em muốn liều mạng với ba.”
Anh lẩm bẩm trong mơ hồ.
Vân Ly ngồi tại chỗ mấy phút, có vẻ Phó Thức Tắc đã ngủ thật rồi.
Ngăn kéo còn chưa đóng chặt, cô kéo ra, bên trong có mấy hộp thuốc ngủ, có hai hộp đã uống hết tới ba phần tư.
Cô im lặng một lúc, đứng dậy, đi vào phòng tắm mở nước nóng và nước lạnh, khi nước đạt đến nhiệt độ thích hợp thì trở về phòng.
Đầu tiên cô thấm ướt khăn lau mặt cho anh, từ hàng mi mảnh mai đến sống mũi cao, lại tới đôi môi mỏng.
Vân Ly nâng chăn lên, nhìn chằm chằm cần cổ của anh, do dự một chút rồi đưa tay lại gần.
Khi cô cởi đến cúc áo thứ hai, tầm mắt cô chuyển tới khuôn mặt anh, nhớ tới chuyện hôm nay, mặc dù trong lòng cô không rõ lắm Vân Vĩnh Xương vui buồn thế nào, nhưng có vẻ ông rất thích Phó Thức Tắc.
Quan hệ của hai người thân thiết hơn một chút làm cho cô có cảm giác không chân thật.
Vân Ly hôn lên môi anh một cái, trong lòng không suy nghĩ bất cứ thứ gì cởi áo cho anh, dùng khăn lau người anh.
Đến nửa dưới thì, Vân Ly chọt chọt anh: “Cởi quần ra rồi ngủ.”
Phó Thức Tắc không phản ứng.
Vân Ly cho rằng anh đã ngủ, đăm chiêu một hồi, vẫn không có can đảm đó nên cô đắp chăn kín lại cho anh.
Người trên giường cười nhẹ, khẽ mở mắt: “Không tiếp tục à?”
"..."
Vân Ly chỉ muốn lôi anh ra khỏi giường đánh cho một trận, vẻ mặt cô nghiêm túc: “Anh vẫn tỉnh à?”
Phó Thức Tắc thấy cô xụ mặt xuống, không biết có phải do cồn nên lớn gan hơn hay không, anh không chột dạ, “ừm” một tiếng.
"..."
Khí thế Vân Ly sục sôi đi tới trước mặt anh, Phó Thức Tắc trở mình, vòng tay phải lên gối đầu, Vân Ly nhìn từ trên xuống, trong đôi mắt mông lung của anh phản chiếu ánh đèn.
Phó Thức Tắc vỗ bên cạnh mình, thấy Vân Ly bất động, anh vừa cười vừa gọi: “Đến đây.”
Giọng điệu này làm Vân Ly hết giận, cô ngồi lại bên cạnh anh rồi đá hai cái chân trên giường.
Phó Thức Tắc nghiêng người, ôm eo cô từ phía sau, nhẹ giọng hỏi: “Sao còn lau người cho anh?”
Vân Ly thành thật trả lời nói: "Trên người anh dính dính, em muốn anh ngủ ngon một chút.”
Anh ghì chặt tay hơn một chút để hai người càng sát gần nhau hơn, đuôi mắt dài hơi cong lên.
Vân Ly cúi đầu, đầu ngón tay vuốt nhẹ mu bàn tay anh.
Phía sau vang lên giọng nói thâm tình của anh.
"Anh yêu em."
...
Lúc về đến nhà, Vân Ly đi vòng sang phòng của Vân Dã, cậu đang chôn đầu trong gối.
Vân Ly kéo cậu nhóc ra hai lần, kinh ngạc nói: “Thế này mà em vẫn thở được à?”
Vân Ly đã hiểu ra, trình uống rượu của Vân Dã chắc cũng chỉ ngang ngửa như cô.
Đẩy hai lần không được, cô cúi người xuống dùng hết sức đẩy Vân Dã nghiêng sang một bên để cậu có thể thở dễ dàng hơn chút.
Cô không bật đèn, nương theo ánh đèn của phòng khách, cô có thể nhìn thấy gò má của Vân Dã.
Vân Ly lấy khăn ướt lau mặt cho Vân Dã, cậu nhíu mày, đẩy tay cô ra, rồi lấy chăn đắp kín đầu.
Vân Ly không tức giận như mọi ngày.
Có thể là do Vân Dã đã uống đỡ cho Phó Thức Tắc.
...
Vào cuối năm, thời gian trôi qua rất nhanh, Vân Ly bận đến mức không phân thân ra được.
Bên cạnh việc viết luận văn tốt nghiệp, cô còn phải đến công ty làm việc như một thực tập sinh.
Vị trí cô phụ trách là phát triển trò chơi.
Người trong nhóm không có nhiều, mỗi người đều đang phụ trách mấy hạng mục, cho nên Vân Ly cũng được sắp xếp cho mấy hạng mục để học tập.
Công việc chính của Vân Ly chủ yếu là thực hiện một vài số liệu liên quan trong trò chơi, mà vị trí hạng mục của cô là phụ trách phát triển một trò chơi VR mà EAW sắp công bố.
Ngày đầu tiên khi mới tới công ty, Chu Điều đã đến hỏi thăm cô.
Chu Điều cười nói: "Quen việc chưa?"
Vân Ly không muốn làm cho mọi người nghĩ mình có chân trong nên cô rất khách sáo cảm ơn sự quan tâm của đối phương.
"Nghiên Hãn, cô hướng dẫn cô ấy, ở đây của chúng ta, người có năng lực training người mới nhất chính là cô.” Chu Điều nói với Trương Nghiên Hãn ngồi bên cạnh.
Là một trưởng nhóm, Chu Điều không ngần ngại khen ngợi nhân viên, Trương Nghiên Hãn ngại ngùng gật đầu.
Vân Ly đột nhiên hiểu rõ, tại sao Trương Nghiên Hãn không đưa danh thiếp của Chu Điều cho cô.
Từ trước tới nay cô chưa bao giờ dính tới chuyện này, nhưng nghĩ tới việc phải làm việc cùng với Trương Nghiên Hãn trong thời gian dài, đợi đến khi Chu Điều đi rồi, cô chủ động giải thích: “Bạn trai tôi là bạn học của trưởng nhóm, hi vọng cô đừng hiểu lầm.”
Nghe xong lời này, thái độ của Trương Nghiên Hãn thay đổi 180 độ so với lúc trước.
Không chỉ tận tình chỉ bảo cô hàng ngày, mà còn đưa cô đi công tác ở EAW vào cuối năm.
Vân Ly dự định đến Nam Vu tìm gặp cha mẹ của Giang Uyên, nhân cơ hội này mua vé máy bay tới Nam Vu từ cuối tuần, còn đồng nghiệp Trương Nghiên Hãn sẽ đến Nam Vu vào thứ Hai.
Khi cô nói chuyện muốn tới Nam Vu với Phó Thức Tắc, anh mở luôn trang chủ mua vé máy bay.
[Đi cùng nhau.]
Vân Ly run lên, lần này cô tới đó để gặp ba mẹ Giang Uyên, một lúc sau cô mới trả lời: [Anh đang làm gì vậy? Anh còn làm luận án tiến sĩ chưa viết xong đó, em tới đó vì công việc mà.]
Có vẻ thái độ cự tuyệt của Vân Ly quá rõ ràng, Phó Thức Tắc trả lời: [Anh không thể đi sao?]
Năm chữ này có chút tủi thân.
Vân Ly không còn cách nào đành nói: [Em tới đó sẽ rất bận rộn.]
[Ừ.
Anh đợi em ở nhà.]
Nhìn tin nhắn này một lúc, Vân Ly mới ý thức được ý của anh là hai người sẽ ở cùng nhau ở Giang Nam Uyển.
Chuyến đi công tác lần này, ngoài hai nhân viên chính thức còn có cô nữa, tổng cộng là ba người, nếu như cô đã có nơi ở, vậy thì hai người kia cũng ở khách sạn được.
Vân Ly nghĩ tới đây, cô bỏ mấy đồ dùng trong nhà tắm, quần áo và đồ trang điểm vào vali hành lý.
Sau khi nhìn vali một chút, cô đứng dậy, bỏ một chiếc túi nhỏ trong ngăn kéo vào ngăn giữa của túi đồ trang điểm.
Một lát sau, cô bỏ hết quần áo đã bỏ vào ra, chọn lựa trong tủ một lúc, ướm lên người thử qua thử lại.
Lúc này, Phó Thức Tắc gọi điện thoại cho cô, anh đặt điện thoại lên giường, anh đang ngồi trên ghế, khuỷu tay chống lên đầu gối, hơi cúi người nhìn màn hình.
“Anh chuẩn bị đồ xong chưa?” Vân Ly có tật giật mình, cất giọng không tự nhiên.
Phó Thức Tắc: "Không cần chuẩn bị, anh có quần áo bên kia."
Vân Ly vẫn vùi người vào trong tủ quần áo, thuận miệng đáp lại: “Ồ...!Em vẫn đang chọn quần áo.”
Yên tĩnh vài giây, trong tai nghe truyền tới tiếng nói của anh: “Sao lại phải chọn.”
Giọng nói của anh lành lạnh, nhưng khi nói chuyện lại làm mặt cô đỏ tới tận mang tai.
"..."
Vân Ly im lặng một hồi lâu, không nghĩ ra trong đầu Phó Thức Tắc đang nghĩ gì.
Thấy Vân Ly không lên tiếng, Phó Thức Tắc tiếp tục nói: “Chọn quần áo chỗ nào?”
Quần áo...!Chỗ nào...
Vân Ly nhìn chằm chằm màn hình một chút, Phó Thức Tắc tự giác im bặt.
Chuyến bay vào lúc sáng sớm thứ Bảy, Phó Thức Tắc đến dưới lầu đón Vân Ly cùng nhau tới sân bay.
Bay mất hai tiếng rưỡi, Vân Ly lại đứng ở sân bay Nam Vu rộng rãi và sáng sủa.
Phó Thức Tắc kéo chiếc vali hành lý nhỏ của cô, bây giờ ở Nam Vu đã là mùa đông, không khí cực lạnh, anh mặc một chiếc áo khoác dáng dài, nhìn hơi gầy nhưng lại làm cho người khác không có suy nghĩ dám động vào.
Ngây người một lát, cô nhớ tới lần đầu gặp Phó Thức Tắc, khi đó sắc mặt anh tái nhợt, nhìn khá suy nhược và yếu đuối, nhưng lại mang trong người cảm giác xa cách.
Thấy cô đi chậm hơn mình khoảng hai bước, Phó Thức Tắc dừng bước, nghiêng người nhìn cô.
Anh đưa tay về phía cô.
Cô ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay anh, hỏi: “Anh còn nhớ lần anh đến sân bay đón em không?”
Phó Thức Tắc: "Có."
"Em cảm thấy…" Vân Ly suy nghĩ một chút, giọng điệu rất chắc chắn: "Khi đó anh hơi lạnh lùng một chút."
"..."
"Mặc dù có cảm giác xa tầm với nhưng chính cái khoảng cách này lại làm cho người khác cảm thấy rất có sức hấp dẫn.”
“Vừa rồi giống như em đang nói cho anh biết.” Mặt Phó Thức Tắc không cảm xúc nhìn cô: “Bây giờ, em cảm thấy anh không còn sức hấp dẫn nữa.”
"..."
Vân Ly nói năng lộn xộn giải thích: "Em không có ý như vậy..."
"Cho nên?" Phó Thức Tắc nói đúng một từ khóa rồi lặp lại.
Vân Ly cho rằng anh vì chuyện này mà không vui, đáy lòng hơi có chút bất an, đi về phía trước.
Giữ yên tay cô đi vài bước, Vân Ly liếc trộm Phó Thức Tắc, phát hiện anh đang sờ gò má của mình, giống như đang điều chỉnh vẻ mặt của bản thân.
Mấy giây sau, anh mang khuôn mặt hơi lạnh lùng nhìn cô, khi nói chuyện với cô thì không hề có cảm xúc: “Có phải như vậy không?”
"..."
Thấy cô thừ mặt ra không nói gì, Phó Thức Tắc cau mày: "Không giống sao?"
"..."
Trên đường đi, Phó Thức Tắc đều chuyển sang trạng thái lạnh mặt.
Thậm chí sau khi lên xe taxi, anh ngồi bên ngoài, duy trì khoảng cách đáng kể với Vân Ly rồi hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vân Ly cảm thấy hành vi của anh giống như trẻ con, cố nhịn cười.
Phó Thức Tắc cúi đầu, gõ mấy chữ lên điện thoại: [Ngầu không?]
Vân Ly: [Cực ngầu!!!]
Mấy giây sau…
Vân Ly: [Nhưng mà, em cảm thấy anh có tiềm chất bạo lực lạnh*, trong hơn nửa tiếng, anh vẫn lạnh mặt với em, QAQ]
*Bạo lực lạnh: Bạo lực về mặt tinh thần.
Phó Thức Tắc nở nụ cười, khi nhìn thấy tin nhắn này, anh càng không lên tiếng, giống như pho tượng lạnh lẽo trong góc tối.
Khi xe taxi đi vào tiểu khu ở Giang Nam Uyển, Phó Thức Tắc đứng trả tiền.
Tài xế do dự một chút, giống như quyết định gì đó quay đầu lại nói: “Cô gái, nếu cháu có chuyện gì, nhớ báo cảnh sát.”
"..."
Phó Thức Tắc kéo Vân Ly xuống xe, sắc mặt anh nhàn nhạt, không nhìn ra đang suy nghĩ gì trong lòng.
Trang trí phòng ở Giang Nam Uyển gần như không thay đổi gì so với lúc cô bỏ đi.
Ánh đèn trong phòng hơi mờ, trong không khí hơi có bụi bặm, vừa vào cửa, Phó Thức Tắc đã lấy dép tình nhân trong tủ giày ra.
Lúc Vân Ly đổi dép, anh đi tới cửa sổ kéo rèm ra.
Tất cả những thứ liên quan tới cô anh đều giữ lại, thậm chí còn không cất đi, anh vẫn để nguyên vị trí cũ.
Giống như cô vẫn chưa rời khỏi.
Dường như chỉ là lâu rồi cô không về nhà.
Phó Thức Tắc cắt tấm vải chống bụi trên ghế sofa đi rồi lau chùi sạch sẽ.
Sau khi Vân Ly giúp anh lau sạch, sofa còn chưa khô, Phó Thức Tắc đã đẩy Vân Ly xuống, đè tay cô lên ghế sofa lạnh lẽo.
Anh giương mắt lên mang theo chút ý cười phá tan gương mặt lạnh lùng trước đó, giọng Phó Thức Tắc chậm rãi nói: “Em cảm thấy anh có tiềm chất bạo lực lạnh.”
"Tài xế cũng cảm thấy anh bạo lực em, còn bảo em báo cảnh sát.” Phó Thức Tắc cảm thấy, đến cô cũng nói như vậy, thế thì anh cũng thực hành một chút, hỏi cô: “Bây giờ anh muốn bạo lực một chút?”
Khóe mắt Vân Ly chứa đầy ý cười.
Phó Thức Tắc cụp mắt nhìn cô, không đành lòng dùng sức, chỉ nắm nhẹ cằm cô, khi bốn mắt nhìn nhau, Vân Ly ôm cổ anh: “A Tắc, anh đối xử với em thật tốt.”
Phó Thức Tắc: "Không nói bạo lực lạnh nữa à?"
"Em biết anh không như thế.” Giọng điệu của Vân Ly rất chắc chắn, cô nhìn xung quanh một chút, vốn tưởng rằng mình không còn quan hệ với nơi này, nhưng Phó Thức Tắc lại không hề xóa đi dấu vết cô để lại, cô hỏi: “Sao anh vẫn giữ đồ của em lại?”
Phó Thức Tắc: "Anh không thể nghĩ ra lí do để vứt đi."
Chỉ cần là những thứ liên quan tới cô, cho dù có rất nhiều lí do đi nữa, anh cũng không muốn chúng biến mất trong thế giới của anh.