Tiếng đóng cửa vang vọng khắp hành lang.
Cả người Vân Ly run lên một cái, nhìn về phía Phó Thức Tắc.
Ánh mắt anh đang lẳng lặng nhìn cầu thang, một lát sau, anh quay đầu sang đối diện với ánh mắt của cô.
Trông thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, mặt mày anh thả lỏng, sờ sờ vào má cô với nụ cười an ủi cô: “Đừng khóc.”
Vân Ly vốn đang có thể khống chế nước mắt của mình, nhưng nghe thấy lời này của anh thì chỗ cổ họng tắc nghẹn: “Hình như em làm hỏng việc rồi.”
Cô khiến anh càng khó chịu hơn.
Phó Thức Tắc kéo cô xuống lầu, chờ đến khi hai người đều ở dưới ánh mặt trời, Vân Ly mới chú ý tới, anh đang quàng chiếc khăn màu xám tro kia.
Nam Vu là nơi mà nhiệt độ chỉ có một chữ số.
Phó Thức Tắc cởi khăn ra, kéo dài một bên, quấn từng vòng vào cổ cô, nhân tiện còn khẽ véo một cái vào cái mũi đỏ ửng của cô.
“Không hỏng.” Anh cúi người xuống, ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh thản nhiên nói: “Thật ra thì khi anh nhìn thấy ba mẹ của anh ấy, lòng anh cũng chẳng phập phồng gì mấy.”
“Nhưng mà…“ Phó Thức Tắc hôn thật mạnh vào trán cô: “Cảm ơn Ly Ly.”
Anh nhìn người trước mắt, lông mi vẫn còn run run, long lanh nước mắt, mặt vùi vào trong khăn quàng cổ.
Xác nhận vẻ mặt của anh không phải đang giả vờ, Vân Ly mới thấy hơi hơi thả lỏng ở trong lòng.
Chưa được mấy giây, cô lại rầu rĩ hỏi anh: “Trong lòng anh còn thấy áy náy với anh Giang Uyên không? Có phải anh vẫn đang cảm thấy anh ấy đang trách anh không?”
Phó Thức Tắc im lặng một lát, rồi gật đầu một cái.
“Anh đã xem nhật kí mấy năm sau của anh ấy chưa?” Giọng nói của Vân Ly vẫn còn mang theo giọng mũi.
“Đến năm nhất đại học, anh tưởng là anh ấy không còn viết nữa.”
Hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy, huống chi, nhật kí lúc sau của Gang Uyên có khoảng cách càng ngày càng dài.
Vân Ly chép lại nhật kí của Giang Uyên vào trong di động, cô gửi văn bản đó cho Phó Thức Tắc.
Hai người quay lại xe.
Phó Thức Tắc ngồi ở ghế lái, lặng lẽ lật trang.
“Em tin rằng hai bác cũng có thể nghĩ thông suốt, bọn họ sẽ không trách anh nữa.” Vân Ly đặt tay lên tay anh.
Ban đầu khi Vân Ly gọi điện thoại cho Phó Thức Tắc, chuyện anh quan tâm hoàn toàn không phải là chuyện của Giang Uyên, mà là lo lắng Vân Ly gặp phải trắc trở hoặc là khổ sở sau khi bị thiệt thòi.
Sau khi xem nhật kí xong, anh không nói lời nào, chỉ tắt màn hình, ngồi ngẩn người tại chỗ.
Hơn sáu năm trôi qua, mới có người nghe thấy tiếng lòng thật sự của Giang Uyên.
Tất cả mọi người đều hiểu lầm, Giang Uyên chưa từng trách Phó Thức Tắc.
Lúc đó, phần lớn mọi người đều chưa có kiến thức và nhận thức chung về bệnh trầm cảm.
Cuối cùng, Giang Uyên dừng uống thuốc, chẳng qua là hi vọng bản thân có thể trở nên tốt hơn, anh ấy cũng nghĩ là mình sẽ trở nên tốt hơn.
Cuối cùng anh ấy ngưng dùng thuốc, mục đích không phải là vì muốn rời khỏi thế giới này.
Anh ấy vẫn yêu mọi người trên thế giới này.
Cuối cùng, anh ấy viết trang nhật kí tràn ngập đau khổ đến tột cùng kia, ở trong đó có oán trách về sự tồn tại của Phó Thức Tắc, chỉ bởi vì không thể tự kiềm chế khi phát bệnh mà thôi.
Nếu nói về mặt lí trí, anh không cần lại coi mình là tội nhân.
Giang Uyên chưa bao giờ ghét sự xuất hiện của anh.
Cuối cùng xảy ra bi kịch cũng không hoàn toàn là tại anh sơ sót.
Nếu Giang Uyên có ý định không uống thuốc thì luôn có cách để thực hiện.
Anh không cần lại cảm thấy bất an trong lòng bởi vì bản thân có cuộc sống bình thường.
Mà giờ phút này, sự khổ sở ẩn trong chữ viết xông lên đầu, như thể nỗi buồn trong quá khứ cuồn cuộn dâng lên, gần như nhấn chìm anh trong nháy mắt.
Hóa ra, anh ấy cũng muốn được sống.
Anh kiềm chế cảm xúc, khẽ “ừ” một tiếng để trả lời Vân Ly, sau đó lái thẳng xe về Giang Nam Uyển.
Vân Ly lén lút quan sát vẻ mặt của anh trong suốt cả quãng đường, lòng anh có chút không yên.
Trong lúc lái xe, phản ứng khi đổi đèn đường cũng chậm hơn bình thường rất nhiều.
“Đã lên kế hoạch bao lâu rồi?” Trên đường lái xe về, Phó Thức Tắc hỏi cô.
“Không có kế hoạch...” Vân Ly nói úp úp mở mở: “Trước khi gặp ba mẹ anh ấy, thật ra thì em cũng chưa nghĩ ra phải nói gì.
Chẳng qua là em hi vọng, bọn họ có thể không trách tội anh nữa.
Em cũng muốn tìm chứng cứ, để cho anh không phải tự trách mình nữa.”
“Thật ra, khi anh nhắc tới trang nhật kí mà Giang Uyên viết trước khi qua đời, em có hơi oán trách anh ấy.”
Cô luôn cảm thấy vì có sự tồn tại của trang nhật kí đó, mới khiến cho Phó Thức Tắc bị sự chỉ trích và áy náy giày vò nhiều năm như vậy.
Phó Thức Tắc lái xe, ánh mắt đặt vào trên đường đi, anh nói: “Không nên trách anh ấy.”
Trước khi phanh xe lại, Vân Ly nhìn đèn đỏ trước xe, cũng lẩm bẩm nói: “Ừ, không nên trách anh ấy.”
Vân Ly nhớ lại ngày hôm đó, giày thể thao trên đường chạy đầy băng rôn đỏ, người ấy cười dịu dàng tan chảy trong ánh nắng.
Không nên bởi vì giai đoạn cuối cùng mà khiến cho người ta quên mất sự dịu dàng và hiền lành trong suốt hai mươi năm trước đó của anh ấy.
Thiếu niên dịu dàng, trước nay chưa từng bỏ lỡ điều gì.
Dừng rất lâu, Vân Ly mới nhìn về phía Phó Thức Tắc: “Vậy anh thì sao, anh còn tự trách bản thân không?”
Trời tối dần, ánh mắt của Phó Thức Tắc đã không còn thấy rõ, xe ô tô xuyên qua đám đông toàn người và xe cộ.
Một lát sau, anh mới cười một tiếng, khiến cho người ta không phân biệt được vui buồn: “Anh không tự trách bản thân nhiều như vậy.”
...
Đỗ xe ở trong khu nhà xong, hai người đến chợ bán thức ăn ở gần đó mua ít đồ ăn sẵn về làm bữa tối.
Mới vừa ngồi xuống bên bàn, Vân Ly lại bất ngờ nhận được cuộc gọi của ba mẹ Giang Uyên.
Bọn họ muốn nói chuyện với Phó Thức Tắc.
Vân Ly đưa điện thoại di động cho anh, Phó Thức Tắc đứng lên, kéo ghế ngồi ngoài ban công.
“Chú Giang, cô Giang ạ.”
Đã rất nhiều năm, Phó Thức Tắc không gọi mấy tiếng xưng hô này.
Không trung chỉ có tiếng gió vi vu.
“Nhóc con, nghe chú Giang cô Giang nói một tiếng xin lỗi với cháu nhé.
Nhiều năm như vậy, cô chú vẫn không chấp nhận nổi, Uyên Uyên yêu thương cô chú thì làm sao có thể nhẫn tâm bỏ lại cô chú nên trách lên đầu cháu.” Giọng nói của ba Giang run rẩy: “Cô chú nhìn cháu lớn lên, làm sao biết, lại trách nhầm cháu nhiều năm như vậy.”
Chính bọn họ cũng vừa mới nhớ ra, bọn họ nhìn Phó Thức Tắc lớn lên từ ba tuổi đến hai mươi tuổi.
Từ bé anh đã không ở bên ba mẹ, mỗi lần chạy đến Hòa Uyển là lại nói muốn ăn thức ăn do hai người bọn họ nấu.
Bọn họ thương đứa bé này, ba mẹ cho nó tài nguyên dồi dào, nhưng lại không ở bên bầu bạn và yêu thương.
Tết Thiếu Nhi hàng năm đều là bọn họ dẫn nó và Giang Uyên ra ngoài sân chơi chơi.
Mấy năm nay, bởi vì đau khổ tột cùng và oán hận, bọn họ đổ hết tội lỗi và trách nhiệm lên người đã coi bọn họ là người nhà.
Chuyện xảy ra với Giang Uyên là việc mà tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy.
Nói xong, trong mắt ông trào lên nước mắt: “Là chú Giang cô Giang không tốt, không chăm sóc tốt cho Uyên Uyên, cũng không chăm sóc tốt cho cháu.”
“Hôm nay Ly Ly kể rất nhiều chuyện của cháu cho cô chú nghe, cũng nghe cô chú nói.
Uyên Uyên là một đứa trẻ ngoan, nó sẽ hi vọng cháu sống tốt, chứ không phải bởi vì nó mà sống không tốt.
Nếu như nó biết thì sẽ rất buồn.”
Quả thật là Giang Uyên sẽ mong như vậy.
Anh ấy sẽ hi vọng anh sống tốt.
Giang Uyên như vậy mới là người mà Phó Thức Tắc quen biết mười bảy năm.
Những kí ức đau đớn tột cùng ám ảnh mọi người, cũng không biến mất trong nháy mắt vào hôm nay.
Trong đầu Phó Thức Tắc chợt lóe lên vô số hình ảnh trong chớp mắt, cuối cùng đều hóa thành hư vô.
Anh cũng hi vọng Giang Uyên sống tốt, chỉ có điều, không còn mạnh mẽ như chấp niệm.
Anh “vâng” một tiếng.
Nghe thấy anh trả lời, rốt cuộc trái tim treo lơ lửng của người ở đầu bên kia điện thoại đã hạ xuống.
Phó Thức Tắc nhớ lại rất nhiều đêm ngồi ở đây, tầng đối diện đổi sang một hộ gia đình khác, sự tuyệt vọng khi mất đi bạn thân, thống khổ, áy náy tựa hồ dần dần phai nhạt trong cuộc đời theo những gì đã xảy ra trong mấy năm nay.
Có một số rào cản cứ ngỡ là không thể vượt qua nổi nhưng cuối cùng lại trở thành một phần trong vô số thứ ở quá khứ.
Vân Ly kéo ghế ngồi ở bên cạnh anh, anh vừa mới tắt điện thoại.
Trong gió lạnh, Vân Ly chỉ ôm anh thật chặt.
Cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể mình, Phó Thức Tắc lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống, trong mũi là hương hoa thoang thoảng trên tóc cô, cơ thể cứng nhắc của anh hơi giật giật, ôm lại cô.
“Bọn họ nói gì?”
Phó Thức Tắc dùng mấy chữ đơn giản để tóm tắt lại: “Nói không trách anh, bảo anh sống thật tốt.”
Nghe vậy, trong lòng Vân Ly cũng có cảm giác nói không nên lời, dường như mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng lại không vui như mong đợi: “Vậy trong lòng anh có suy nghĩ gì?”
“Anh nghĩ phải sống thật tốt.” Phó Thức Tắc ôm lại cô, nhỏ giọng nói: “Với em.”
Nghĩ phải sống thật tốt, nghĩ phải hoàn toàn buông bỏ phần tội lỗi nhất dưới đáy lòng.
Vân Ly dùng toàn bộ sức lực mạnh nhất của mình để ôm lấy anh, lúc ngước mắt lên, đôi mắt anh trống rỗng, yên lặng nhìn sang phía đối diện.
Vân Ly mím môi, hỏi anh: “Bây giờ anh có cảm giác gì khi nhớ tới anh Giang Uyên?”
Thật ra, Phó Thức Tắc cũng không biết.
Hầu như anh không nhớ tới Giang Uyên bao giờ.
Mấy năm qua, Phó Thức Tắc đã không nhớ nổi cơn mưa suốt đêm hòa lẫn với máu kia.
Kí ức như thể dừng lại vào cảnh tượng trước khi xảy ra chuyện, Giang Uyên cầm trà sữa đến phòng làm việc của anh, nói chuyện phiếm với anh.
Giống như não bộ đang tự bảo vệ mình, mãi mãi đóng băng đoạn kí ức kia lại.
Phó Thức Tắc nói với vẻ mặt ảm đạm: “Anh hi vọng anh ấy vẫn còn sống.”
Anh có thể không tự trách mình như vậy nữa.
Anh có thể không bị áy náy ăn mòn vào mỗi đêm, giống như xương cốt khô mục thối rữa bởi năm tháng.
Nhưng, cho dù đã xảy ra lâu như vậy, nỗi đau mà sự qua đời của Giang Uyên mang tới vẫn không hề biến mất.
Chẳng qua là anh không còn nhạy cảm như thế nữa, chỉ có điều, nỗi đau kiểu này, khiến người ta quen thuộc đến chết lặng.
“Có một khoảng thời gian rất dài, anh cũng không thể chấp nhận nổi chuyện này.
Có lẽ cho tới tận bây giờ, anh cũng vẫn chưa chấp nhận được.
Anh hi vọng lúc đó anh ấy uống thuốc.”
Người nhà thân thiết nhất hay bạn bè qua đời, có khi người ở lại phải dùng cả đời để chữa trị đau đớn.
Khi Phó Thức Tắc nói những lời này, tâm trạng bình tĩnh, nhưng không có chút sức sống nào.
Anh cúi đầu, không che giấu cảm xúc thật của mình nữa, giống như một con búp bê sứ dễ vỡ.
“Ly Ly, em là người thân thiết nhất của anh.”
Vì thế, dẫu có xảy ra chuyện gì, cũng không được rời đi như những người khác.
Anh là một người rất yếu ớt.
Nếu như cô không xuất hiện, anh đã không thể chịu nổi những mất mát này từ lâu rồi.
“Vậy người thân nhất của anh… “ Vân Ly ôm mặt anh: “Có mong muốn duy nhất chính là anh vui vẻ, hơn nữa cô ấy bằng lòng dùng thời gian cả đời để thực hiện chuyện này.
Anh có bằng lòng giúp cô ấy không?”
Cơ thể Phó Thức Tắc đơ ra một lát, thu suy nghĩ lại, nghiêng nghiêng đầu, vu vơ hỏi cô: “Đây là...!cầu hôn à?”
Vân Ly: “...”
“Da mặt anh dày quá.” Vân Ly vốn nói một cách chân thành nghiêm túc, nhưng lại bị phá tan ngay lập tức: “Em đâu có cầu hôn chứ?”
“Ồ.” Giọng anh có vẻ hơi thất vọng, thăm dò xong còn làm như chẳng có chuyện gì: “Chẳng qua là chứng thực một chút, tránh việc lời em nói có ẩn ý.”
“...”
Vân Ly khó chịu hỏi: “Vậy anh có bằng lòng không...”
Cô luôn cảm thấy hỏi ra vào lúc này thì sẽ có ý nghĩa khác.
Khóe mắt anh chứa ý cười, không hiểu sao giọng có chút trịnh trọng: “Vậy thì anh bằng lòng.”
...
Sau khi dọn bát đũa xong, Vân Ly vùi ở trong lồng ngực Phó Thức Tắc để xem phim.
“Hai người vừa nãy là một đôi à?” Vân Ly ngẩng đầu lên hỏi anh.
Phó Thức Tắc sững sờ một lát, không đáp lại.
Thấy anh hoàn toàn không xem phim, Vân Ly biết anh đang suy nghĩ về chuyện gì.
Cô về phòng cầm ipad, bật lên, đầu tiên là tải một trò dành cho hai người chơi.
Sự chú ý của Phó Thức Tắc nhanh chóng bị kiểu trò chơi cần phải động não này thu hút.
Quy tắc rất đơn giản, hai người dùng ngón tay điều khiển một ô vuông đến vị trí tương ứng trên bản đồ.
Ipad để trên ghế sofa, Phó Thức Tắc và Vân Ly ngồi đối diện với nhau.
Độ khó của trò chơi tăng lên, ô vuông đó sẽ biến thành nhiều hoặc là có thể di chuyển.
Thỉnh thoảng ngón tay đặt trên màn hình của bọn họ có thể lồng vào nhau.
Đến cửa sau, độ khó tăng lên, Phó Thức Tắc nhanh chóng tìm ra quy luật.
Vân Ly không muốn thừa nhận ngay cả trong loại trò chơi này mà cô cũng có thể bị anh đè bẹp, cô nói trước với anh: “Anh không được nhắc em.”
Phó Thức Tắc khẽ nhướn mày, kiềm chế tính tình, nói: “Biết rồi.”
Lần nào anh cũng cố định vị trí xong trước, rồi Vân Ly dùng ngón tay điều khiển ô vuông còn thừa lại.
Thời gian rảnh rỗi, Phó Thức Tắc buông mắt nhìn cô.
Cô ở rất gần, lúc di chuyển ngón tay, cơ thể sẽ lắc lư nhè nhẹ.
Phòng khách chỉ bật một cái đèn nhỏ màu da cam, vừa vặn chiếu vào trên người cô.
Anh nhìn cô chăm chú, trong lúc vô tình, dường như cả thế giới chỉ có bóng người trước mắt.
Vân Ly không ngừng mắng thầm sao tay mình ngốc thế, lại một lần nữa thua game bởi vì thao tác của cô.
Cô tức tối ngẩng đầu lên, nhưng trực tiếp đối diện với ánh mắt thăm thẳm của Phó Thức Tắc.
Hai người đều ở rất gần màn hình ipad, cũng chỉ cách nhau một centimet.
Vân Ly bỗng thấy căng thẳng, cô cúi đầu xuống, bắt đầu luôn một ván game mới.
Tay Phó Thức Tắc vẫn dừng trên ipad, nhưng lại không chuyển qua ô vuông, mà là giơ ra phía trước, cầm lấy ngón tay cô.
Vân Ly vẫn muốn tiếp tục, thấy vậy thì hỏi anh: “Không chơi nữa à?”
Phó Thức Tắc: “Muốn chơi cái khác.”
“...”
Anh chỉ cần dịch một đoạn ngắn về phía trước, là đã có thể đặt luôn lên môi cô, đi lên theo ngón tay của cô, lướt qua cổ tay, sau đó nâng gáy cô lên.
Một cái tay khác của anh chống bên chân cô, ép cô vào góc sofa, đè một tay của cô lên ghế.
Vân Ly cảm giác cổ mình chống vào cạnh ghế, cô bị động đáp lại nụ hôn của anh, nhớ lại lời anh nói lúc nãy, cô chống tay lên ngực anh: “Em không phải là đồ chơi.”
“Anh là đồ chơi.” Phó Thức Tắc bỗng nói, kéo tay cô đặt lên người mình: “Em muốn chơi không?”
“...”
Vân Ly lập tức nói không nên lời.
Phó Thức Tắc lại hỏi: “Không muốn à?”
Mắt anh nhìn xuống, mặt tràn ngập vẻ thanh tâm quả dục, nhưng trong lời nói lại chứa ám chỉ rõ ràng.
Vân Ly nhìn chằm chằm vào môi dưới sáng bóng của anh, nuốt nước bọt một cái, nhưng nhớ ra mình còn chưa tắm, cô bình tĩnh đẩy anh ra.
“Không muốn.
Em muốn đi tắm.”
Thấy Phó Thức Tắc không ngăn cản, chân Vân Ly định chuyển qua phía dưới ghế sofa, nhưng vô tình đụng phải anh.
Phó Thức Tắc cười một tiếng: “Cố tình à?”
“...”
Vân Ly lập tức chạy về phòng, mở vali của mình ra.
Cô tìm hai chiếc chăn và bốn cái vỏ chăn ga ở trong tủ quần áo của Phó Thức Tắc, chia ra, bỏ vào phòng của từng người.
Cô cố ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Anh đi dọn giường chứ?”
Trên giường có bụi bẩn, cần phải lau chùi rồi mới có thể trải chăn đệm được.
Phó Thức Tắc “ừ” một tiếng, cầm lấy một chiếc khăn sạch.
Vân Ly lấy túi đựng đồ trang điểm rồi vội vàng tẩy trang ở trước bàn trang điểm, cầm quần áo ngủ đi về phía nhà vệ sinh.
Phó Thức Tắc đưa cho cô một chiếc khăn lông mới.
Cởi quần áo, Vân Ly đi vào phòng tắm, nhìn thấy đống chai lọ trên tường, cô mới nhớ ra mình không cầm sữa rửa mặt.
Cô hé cửa ra một khe hở, thò nửa đầu ra: “Lấy giúp em lọ sữa rửa mặt.”
Giọng của Phó Thức Tắc truyền ra từ trong phòng: “Ở đâu?”
“Ở trong túi đựng đồ trang điểm…”
Vân Ly đột nhiên nhớ ra mấy thứ nho nhỏ đặt trong túi nhỏ ở bên rìa, giọng cô bỗng im bặt.
Cô vừa mới hốt hoảng nói ra ba chữ “không cần đâu” thì đã thấy Phó Thức Tắc đi ra khỏi phòng, tay cầm lọ sữa rửa mặt của cô.
Vẻ mặt anh rất tự nhiên.
Có lẽ là không phát hiện ra cái gì.
“Đừng để bị cảm.” Phó Thức Tắc đưa cho cô qua khe cửa, giục cô đi tắm.
Vân Ly thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy vòi hoa sen, xối nước ấm lên người, trong hơi nước mờ mịt, dường như có hình ảnh không thể nói xuất hiện trong đầu cô.
Sau khi tắm xong, Vân Ly ngồi ở trước bàn trang điểm bôi mỹ phẩm dưỡng da.
Bàn trang điểm này là lần trước Phó Thức Tắc cố ý mua cho cô.
Cô nhớ lúc đó cô còn lẩm bẩm: “Cứ có cảm giác căn phòng này như thể không có hơi thở của phụ nữ ấy.”
Ngày hôm sau, Phó Thức Tắc dẫn cô đi chọn bàn trang điểm có phong cách châu u, đi kèm với một tấm kính tròn siêu to.
Vân Ly nhìn ra sau, thấy Phó Thức Tắc đang trải giường đệm.
Cô chậm rãi sấy tóc, tiếng máy sấy ồn ào, tóc ngắn chỉ cần một hai phút là đã có thể sấy khô một nửa, nhưng bây giờ tóc vừa dài vừa dày phải sấy mười mấy phút mới có thể khô.
Cô nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt, đến nay đã lâu như vậy rồi.
Có một số người vẫn luôn ở bên mình cho dù thời gian thấm thoát trôi qua.
Cô ngước mắt lên, nhìn thấy bóng người của Phó Thức Tắc ở trong gương.
Ngón tay anh đặt lên tóc cô, cầm lấy máy sấy tóc, sấy tóc cho cô bằng động tác nhẹ nhàng.
Trong không khí tràn đầy hơi nóng và hơi ẩm, cô chăm chú nhìn những ngón tay luồn vào tóc mình ở trong gương, thỉnh thoảng, khi vén tóc chỗ vai cô lên, không biết là vô tình hay là cố ý lướt qua da cô.
Bình thường, tiếng máy sấy ù ù quấy nhiễu người khác, nhưng giờ phút này lại chặn mọi âm thanh khác, khiến cảm giác trên vai càng rõ rệt hơn.
Giây tiếp theo, lúc Vân Ly ngẩng đầu lên, anh tắt máy sấy.
Sự im lặng bao trùm trong không khí.
Phó Thức Tắc gạt tóc cô ra sau vai, Vân Ly nhìn mình trong gương, còn anh ở phía sau.
Tay anh đặt trên tóc cô nhưng vẫn không rời đi, mà là dời đến cổ cô, khẽ vuốt ve.
Vân Ly bỗng nhiên hơi ngẩn ra, Phó Thức Tắc hạ mắt nhìn xuống.
Cô mặc đồ ngủ trễ vai màu trắng, cổ áo không cao, làn da chỗ xương quai xanh trông có vẻ gần như trong suốt, còn có chút nước chưa lau sạch.
Lòng bàn tay lạnh như băng của anh trượt xuống, đối lập với làn da ấm áp của cô, chỗ bị chạm vào nóng hừng hực.
Trong nháy mắt ấy, Vân Ly cứng đờ cả người.
Cô muốn đứng dậy nhưng tay trái của Phó Thức Tắc lại ấn vai cô, cúi người xuống nhẹ nhàng gặm cắn vành tai cô, vô số nụ hôn liên tiếp lại cực kì nóng bỏng rơi xuống hõm cổ của cô.
Sau một hai phút, Phó Thức Tắc rút tay phải về, khuỵu đầu gối ngồi xổm xuống, tay hơi dùng sức, kéo thẳng cái ghế qua, để cho Vân Ly quay mặt về phía mình.
Vân Ly cúi đầu nhìn vào đôi mắt ấy của anh, sâu thẳm, chỉ còn lại một loại tình cảm.
Hô hấp của Vân Ly trở nên dồn dập, cô thì thầm nói: “Anh thấy rồi à?”
“Ừ.” Phó Thức Tắc lúng búng đáp một tiếng, đồng thời anh giữ cổ cô, để cô cúi đầu xuống, đầu lưỡi càn rỡ xông vào giữa răng môi cô.
Vân Ly mê đắm trong tình yêu nhưng vẫn cứng đầu muốn vớt vát thể diện, cô nói đứt quãng: “Em, em chỉ đề phòng ngộ nhỡ.”
Phó Thức Tắc cười khẽ một tiếng, khẽ cắn vào cổ cô: “Là anh không nhịn nổi.”
“Em, em vẫn chưa sẵn sàng.” Vân Ly luống cuống tay chân, vừa co rụt lại vừa nói.
Phó Thức Tắc hơi nghiêng đầu, hỏi cô: “Mua lúc nào?”
“...”
Vân Ly chỉ muốn tìm một cái lỗ để chôn mình xuống: “Hai tháng trước...”
“Rất xin lỗi.” Phó Thức Tắc nói một tiếng nhưng lại không có chút áy náy nào trong lời nói: “Vì đã để em phải đợi lâu như vậy.”
“...”
Hơi thở của anh phả vào cổ vào vai cô, Vân Ly ngẩn ngơ trợn tròn mắt, cảm giác chỗ anh hôn giống như có vô số dòng điện chạy qua.
Cô cắn môi dưới, xúc giác chỗ vành tai khiến cho cô bị động quay đầu đi.
Đến khi động tác của anh hơi chậm lại, Vân Ly mở mắt ra, ngẩn người, vô thức kéo quần áo xuống theo bản năng.
Nhưng lại bị Phó Thức Tắc nắm chặt cổ tay, anh cắn cắn vào cổ cô, môi nỉ non: “Đừng nghịch.”
Tựa hồ biết trong lòng cô đang sợ cái gì, Phó Thức Tắc dừng động tác lại, chỉ nhìn cô chăm chú, tầm mắt từ từ hạ xuống.
Vân Ly quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Anh không được nhìn.”
Anh cười một tiếng, nói câu “vậy thì anh không nhìn”, nhưng lại không dừng những nụ hôn rơi vào từng góc một.
Vân Ly cảm thấy cả người nóng hầm hập, khát vọng không thể tả được thành lời nảy sinh từ tận đáy lòng.
Cô cụp mắt nhìn cổ tay bị anh nắm chặt đến gắt gao, dùng một cái tay khác đi cởi cúc áo của anh.
Sau đó, hết thảy giống như gió bão, anh bế cô lên, đặt cô lên chiếc giường đã trải chăn ga xong.
“Em biết gì không?” Phó Thức Tắc kề vào tai cô: “Cứng mà còn phải trải giường chiếu.”
Anh tiếp tục nói thì thầm vào tai cô mà không hề kiêng kị gì: “Trải giường đệm xong lại còn phải cởi quần áo cho em.”
Mặt Vân Ly đỏ tới mang tai bởi mấy lời ve vãn của anh, cô cũng không hề sợ hãi, nhìn về phía anh bằng ánh mắt tràn đầy tình yêu: “Vậy em cởi cho anh nhé?” Cô nhìn chằm chằm vào áo sơ mi trắng trên người anh, nói với vẻ không thèm che giấu chút nào: “Mỗi lần thấy anh mặc áo sơ mi trắng, em đều muốn cởi xuống cho anh.”
Lúc anh mặc áo sơ mi trắng thì luôn khiến người ta cảm thấy trong trẻo lạnh lùng không thể tới gần, nhưng lại khiến cô có khao khát càng dữ dội hơn, muốn nhìn thấy một mặt khác của anh.
“Ừ.” Phó Thức Tắc thuận theo tựa vào đầu giường, để mặc cho Vân Ly ngồi ở trên người mình, cởi từng chiếc cúc áo ra.
Phó Thức Tắc kiềm chế để đợi cô, nhưng tay anh lại không yên phận mà nắm lấy mắt cá chân của cô, dùng đầu ngón tay vuốt ve nó.
Hai chân Vân Ly như nhũn ra, bấm vào tay anh.
“Không được.” Vân Ly bày tỏ sự chống cự với hành vi vừa rồi của anh.
Nhưng Phó Thức Tắc lại bỏ qua những lời này, đợi đến khi Vân Ly tiếp tục cởi cúc áo, anh lại khẽ nắm lấy mắt cá chân của cô.
Vân Ly đỏ mặt nói: “Không phải lần trước anh nói, chỉ cần em nói “không” thì anh sẽ không làm tiếp à?”
Phó Thức Tắc nhìn cô, cười: “Chưa nói bao giờ.”
“...”
Dưới góc độ của Vân Ly, nụ cười này có chút vô sỉ, cô bất mãn nhìn anh từ trên xuống.
Anh tựa như bị cô đè xuống dưới một cách bị động, khiến cho cô có loại ảo giác đang được nắm quyền chủ động.
Cô vô thức nói: “Anh phải nghe lời em.”
Mắt cá chân bị vuốt ve khiến lòng cô càng muốn nhiều hơn, Vân Ly vứt bỏ sự kiềm chế bản thân, chủ động cúi đầu hôn lên yết hầu của anh.
Tiếng hít thở của Phó Thức Tắc trở nên dồn dập, anh thúc giục: “Lần này cũng chỉ cởi quần áo thôi à?”
Vân Ly nhớ lại chuyện xảy ra ở phòng ngủ lần trước, cô nâng tay lên thuận theo suy nghĩ trong lòng mình.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt đen như mực có chứa khao khát cháy bỏng, gần như nuốt chửng lấy cô.
Anh nhẹ nhàng vùng lên, hai người trao đổi vị trí.
Vân Ly nhìn gương mặt trước mắt, cô nhớ lại video mình xem năm ấy, chắc là khoảng chín năm trước.
Thiếu niên năm đó tràn trề sức sống, có khí chất dịu dàng nhã nhặn, mà người đàn ông trước mắt lại có đường cạnh hàm rắn chắc, mặt mày sắc bén bị tình cảm phá tan lí trí.
Anh cũng sắp hoàn toàn thuộc về cô.
Trong lòng cô nảy sinh ham muốn chiếm hữu cực mạnh và cảm giác thỏa mãn.
Vân Ly nghiêng về phía trước, ôm lấy cổ anh.
Phó Thức Tắc ôm hai vai cô, dùng lực càng ngày càng mạnh.
Cô cảm nhận được vô số nụ hôn không hề kiềm chế chút nào rơi vào trên người mình.
Phó Thức Tắc lấy ra một cái túi ở dưới gối, sau đó là tiếng xé túi ni-lông, cùng với âm thanh tràn đầy mê hoặc của anh.
“Vân Ly Ly...”
Ba chữ bay vào trong tai cô, cả người cô tê dại, đột nhiên không kịp phòng bị, Vân Ly nắm chặt ga trải giường.
Thấy cô đau đến nhíu mày, Phó Thức Tắc kiên nhẫn hôn vào giữa chân mày cô.
“Ly Ly...”
Theo tiếng gọi của anh, anh từ từ kéo gần khoảng cách của hai người từng chút từng chút một, kiên nhẫn và dịu dàng.
Thấy giữa chân mày của cô đã giãn ra hoàn toàn, Phó Thức Tắc hỏi bằng giọng khàn khàn: “Khá hơn chút nào chưa?”
Vân Ly đỏ mặt khẽ gật đầu, lấy tay ngăn cản vai anh, hỏi anh một cách gian nan: “Có thể bật nhạc lên không?”
Nghe ra sự yếu thế trong giọng nói của cô, Phó Thức Tắc cười một tiếng rất khẽ, cầm lấy điện thoại ở bên phải qua đưa cho cô.
Tay Vân Ly run rẩy bật app nghe nhạc, tiếng nhạc cổ điển du dương vang lên, cô định chỉnh âm thanh lên mức to nhất, nhưng đã mấy lần mà vẫn không thể chạm được vào nút ấn.
Cô trừng mắt lườm người đầu têu một cái nhưng anh lại chỉ cười khẽ, dịu dàng hôn lên trán cô.
Đẩy điện thoại di động sang một bên, Phó Thức Tắc kéo một cái gối ở đầu giường qua.
Vân Ly cảm giác tiếng nhạc như thể có sức mạnh, bất kể là du dương kéo dài hay là phập phồng lên xuống, đều có thể nghe rõ ràng từng nhịp một.
Cô cắn chặt môi dưới nhưng lại bị anh dùng đầu ngón tay khẽ tách răng môi ra.
Môi Phó Thức Tắc kề sát vào tai phải của cô, thốt ra hai chữ không rõ ràng lắm.
“Yêu em.”