Mộ Tuyết chống người lên, gọi một tiếng: “Phu quân!”
Sau đó nàng dừng lại, mờ mịt tứ phương.
Ánh nến mờ nhạt, bàn ghế tối tăm.
Bên giường là một người một yêu.
Trên trán nàng có một vết rách thật sâu, đau đến hít hà không thấu. Cố Thanh Miên đưa tay, trong lòng bàn tay là một viên đan dược.
Mộ Tuyết ngửa đầu nhìn y, người ấy đưa lưng về phía ánh đèn, nhòe thành một bóng đen rất mơ hồ.
Nàng mím môi, Cố Thanh Miên nói: “Đây là Hồi xuân đan.”
Mộ Tuyết không nhận. Nàng im lặng hồi lâu, hít một hơi thật sâu, cả giận: “Ta không trung với bất luận kẻ nào, cũng tuyệt không lừa ngươi một câu.”
Nàng nhặt sợi dây đỏ trên đất, nắm trong lòng bàn tay: “Khách điếm Hoàng Tuyền đúng là khu vực trung lập trong phiến cốc, không đường để đi, nhưng ta không nhất thiết phải đầu phục ai mới tìm được chỗ này.”
“Năm đó, phu quân ta được một gã ma đạo tương trợ, khi tỉnh lại đã ở nơi đây. Tên ma tu kia chưa từng lộ thân phận, những người khác một chữ cũng chẳng nói, cứ thế ta phải nhiều lần đến phiến cốc điều tra.”
“Cho nên mới hết sức quen thuộc đường vào phiến cốc, cũng biết đường đến khách điếm Hoàng Tuyền.”
Mà tiểu đồng thường ngồi ngoài cửa khách điếm, lần nào cũng to mắt nhìn nàng: “Ân trả rồi cũng hết, thời cũng vậy.”
“Mệnh cũng vậy.”
Nhưng lần này nó lại đổi lời khác.
“Ngươi hoài nghi ta cũng không có gì để trách, nhưng ta là Hồn nhạn tộc, có ân báo ân, có thù luận thù, chỉ mong nhận hai chữ “yên lòng”!”
Nói xong, nàng nhận thuốc từ tay y, ngửa đầu nuốt xuống.
Tử Hàm nhíu mày: “Vật nhỏ, không sợ là độc sao?”
Mộ Tuyết thẳng thắn nói: “Chẳng phải ta đã nói rõ hiểu lầm sao?”
Cố Thanh Miên đứng đó, tay vẫn giữ tư thế ban đầu, nghe nàng giòn giọng bảo: “Hơn nữa — Ngươi đã cứu ta, sao lại cố ý hại ta?”
Lời này nặng tựa ngàn quân, đè lên hồn phách, khiến người ta váng đầu hoa mắt.
Cố Thanh Miên rũ mắt, còn Tử Hàm lại cười to.
Mắt phượng, môi mỏng, thanh y thấp thoáng.
Ngưng cười, hắn dựa người vào giường nói: “Tiểu yêu này, tấm lòng cũng thật rộng rãi.”
Cố Thanh Miên dừng lại, hành lễ với nàng thật sâu: “Là ta đa nghi, oan ức Mộ phu nhân.”
Mộ Tuyết “aiz” một tiếng, xua tay: “Hiểu lầm thì không sao, ngược lại là Vạn công tử —”
Tử Hàm túm Cố Thanh Miên: “Được rồi, đừng meo mẻo mèo meo nữa.”
“Mệnh của Vạn tiểu tử, vẫn là cứu được thì cứu.”
Hắn liếc nhìn Cố Thanh Miên: “Lần Bách hồn đưa tang này, bản tọa bất tài, nhưng cũng tính như đã cứu ngươi một mạng ha.”
“Nhận ơn một giọt —”
Lời này nghe quen quen thế nào ấy nhỉ, Cố Thanh Miên sửng sốt, sau đó lại nói: “Được, ta theo tiền bối.”
Tử Hàm hài lòng gật đầu, lại hỏi Mộ Tuyết: “Nói đi, Bách hồn tế, ngươi biết được bao nhiêu?”
Cố Thanh Miên lấy một cái khăn, Mộ Tuyết nhận, lau vết máu trên trán: “Bách hồn tế năm trăm năm một lần, hết sức coi trọng, trình tự phức tạp. Một vòng cuối cùng, cũng là vòng quan trọng nhất, đó là tế bảy phách trăm quỷ, sinh hồn trăm người. Đồn đãi rằng trăm quỷ này được tìm trong vòng năm trăm năm, dùng đủ mọi thủ đoạn, điều lệ, mà trăm người này là tuần hồn — Bắt đi lúc bách quỷ dạ hành.”
“Lúc này Vạn công tử bị bắt, hẳn là dùng để lấy máu, Bách Hồn giáo chắc chắn sẽ điều trị cho tốt, tiện bề hiến tế.”
Mộ Tuyết: “Bách hồn tế là đại sự quan trọng nhất của Bách Hồn giáo, mấy năm trước đã định ngày, phân phát thiệp mời rộng rãi. Chúng ta có thể vào trước để nghe tiếng gió, hành sự linh hoạt.”
Tử Hàm: “À? Vậy vào thế nào?”
Mộ Tuyết nghi hoặc: “Hả?”
Nàng nói: “Thì đi vào á.”
Tử Hàm: “…….”
Mộ Tuyết nói đi là đi. Chờ nàng phục hồi một chốc, hỏi thăm sương sương ở khách điếm Hoàng Tuyền, lại còn thật sự mang thiếp mời về. Sau đó, Mộ Tuyết còn làm ra ba bộ áo bào đen.
Ma tu vốn ăn mặc kỳ quái, ỷ vào một thân tử khí của Tử Hàm, ba người trắng trợn tới gần cửa Bách Hồn giáo.
Bách hồn đưa tang, tiên ma nhất niệm.
Quỷ khí dày đặc, sương mù lượn lờ, một ngọn đèn đơn, ba hai kẻ ma tu.
Hầu hết các khí khái tiên phong đạo cốt đều giống nhau, nhưng ma đạo âm u thì lại khác: Huyết sát khí, quỷ khí, tử khí, hung khí, đan xen lẫn nhau, tựa như núi thây biển máu, mộ hoang khô mồ, làm cho tim Cố Thanh Miên phải đập bình bịch.bg-ssp-{height:px}
Tử Hàm đi kế bên, dưới hắc bào là một bàn tay đặt lên lưng y. Ánh xanh lưu chuyển, dần dần nhập vào cơ thể. Cố Thanh Miên cảm thấy cực lạnh, rồi sau đó dịu xuống.
Y đang muốn nói lời cảm tạ thì nghe người đi trước nói: “Mau tránh đi!”
“Có tôn giả tới!”
Gió mạnh nổi lên, lá rơi về phía chân trời.
Lưu vân mở đường, quỷ vụ vòng qua. Trong biển mây mờ mịt, có hai hàng đồng tử vận đồ đen, môi đỏ răng trắng.
Đen như đêm, đỏ như máu, đen và đỏ, nổi bật làn da như trăng khuyết.
“Lộc — cộc”
Bọn họ đồng nhịp bước, mấy người như một. Sau vài bước thì thấy trên lưng họ có thêu một cành khô, trên cành có vài chiếc lá đỏ, hãm mây, hồng diệp li y.
“Phanh” Một tiếng, lá khô thành lửa, lửa cháy lan tràn.
Cố Thanh Miên: “Đây là —”
“Lạc diệp bất quy, phần cầm lưu vân.” Mộ Tuyết nhỏ giọng nói: “Đây là Khô Diệp cốc.”
Chưa dứt lời, tiếng đàn rõ ràng, vân hỏa quấn quít, tỏa sáng cho nhau. Uy áp thật lớn đột ngột xông lên từ mặt đất, ép tới mức ma tu không thở được.
“Khách quý lâm môn, không tiếp đón từ xa.”
Một tiếng cười khẽ truyền đến, một bóng đen hiện lên, đứng trước cửa Bách Hồn giáo. Chỉ thấy hắn khẽ phất tay, quỷ vụ xuất hiện, lửa mây đều tán.
Đó là một vị ma tu phong thần tuấn lãng, trông tuổi không lớn lắm, nhưng tóc lại trắng như tuyết. Y phục của hắn ta rất lạ, góc áo như tan đi, mờ ảo lẫn trong sương mù, nhất thời không rõ là người hay hồn.
Người tới nhắm mắt, trên đó, một mắt được vẽ nét dọc màu đen, một mắt được vẽ nét dọc màu trắng.
Lần này, đến cả Mộ Tuyết cũng chẳng dám lên tiếng.
Bốn bề yên lặng.
Ma tu nhắm mắt cười nói: “Bất Quy, Phần Cầm.” (tên thần khí của Vân Trường Ly và Cố Tam Thanh bên Vấn Trần)
“Trăm nghe không bằng một thấy.”
Giọng hắn nghe vừa mềm vừa lạnh, cảm giác tựa như trăm hồn lướt qua lúc trước, khiến người ta như rơi vào hầm băng.
Cố Thanh Miên say mê Bách xuyên tán, đương nhiên cũng nghiên cứu Bách Hồn giáo.
Tuyết phát song ngân của Tính giáo, cũng giống như tuyết bào hồng mai ở Thanh Hàn, là vật của đệ tử nội môn. Vốn là tóc trắng quên hồng trần, song ngân hỏi âm dương. Minh nhãn biết thiên mệnh, ám nhãn thấy nhân gian. ( hồng trần hay được gọi là sợi hồng trần (tóc) như đi tu xuống tóc quy y để từ bỏ hồng trần, tuyết phát (tóc trắng) cũng có thể hiểu như vậy.)
Sau khi Tính giáo điên đảo nhập ma, Bách Hồn giáo vẫn giữ thói quen tuyết phát song ngân như cũ, chẳng qua hai vết một đen một trắng bây giờ, đen là tiên, trắng là ma, không thể tùy tiện mở mắt. Mắt đen mở để nhìn lệ quỷ, mắt trắng mở để thức sinh hồn.
Cho nên vị ma tu này, là nhân vật hiếm có của Bách Hồn giáo.
Tử Hàm cười nhạo.
Cố Thanh Miên nghi hoặc nhìn qua.
Tử Hàm truyền âm nói: “Không phải, đây không phải Phần Cầm với Bất Quy.”
“Đây chẳng qua chỉ là huyễn tượng.”
Đang truyền âm thì nghe một câu “Quấy rầy quý giáo.”
Dứt lời, các tiểu đồng toàn bộ biến mất. Chỉ thấy hỏa diễm tản mát, cuối đám mây mù, hiển hiện một kiệu mềm đang tới. Cửa kiệu không gió mà động, có người ngồi đoan chính trong đó.
Dung nhan người nọ tuấn tú, áo vải gia thân, nhìn vào cứ như một thư sinh thanh quý. Chỉ tiếc mặt vàng như giấy, một đôi mắt đẹp nhưng vô thần.
Người trong kiệu ho khan, uể oải cười nói: “Đáng tiếc, hai vị đương gia không có ở đây, nên phái một người rảnh rỗi là ta đến một chuyến.”
Cố Thanh Miên âm thầm thở dài.
Khô Diệp cốc có bốn vị tôn giả nổi tiếng nhất, y biết được ba người.
Nhưng cố tình người tới lại là người y không biết.
Miểu miểu dư huy, hồng vân ánh lửa. (Chiều tà mênh mang, mây hồng ánh lửa)
Khi thiên man địa, bất kiến nhân gian. (Lừa trời giấu đất, không thấy nhân gian)
Đây chính là vị tôn giả cuối cùng của ma đạo, nhưng cũng là người ngồi trên vị trí tôn giả của ma đạo lâu nhất.
Tam triều nguyên lão Khô Diệp cốc, Dư Huy tôn giả.
Mộ Tuyết đứng bên cạnh cứng đờ, như bị sét đánh.