Hắn còn nhớ rõ năm sáu tuổi, một đệ tử của Kim Cương Môn muốn thú Thường Nga, Thần Tử Thích tuổi còn nhỏ không có biện pháp nên chỉ có thể mượn chuỷ thủ trong tay đám lưu manh trấn trên. Hiện giờ người mơ ước tiểu tiên nữ lại là Lý Vu Hàn mà hắn kính trọng.
Rốt cuộc là khi nào bắt đầu? Là lần gặp đầu tiên ở vương phủ hay là ở khi Lý Vu Hàn cứu người khỏi Tố Tâm Tông, hoặc là lui tới lâu ngày nên sinh tình? Sớm nên nghĩ tới, lần trước ở trong viện vương phủ, cảnh một người luyện kiếm một người thêu hoa!
Lý Vu Hàn là cữu cữu của A Mộc, ở Tứ Tượng Hồ còn cứu hắn cùng Đan Y......
Thần Tử Thích cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, "Vẫn cứ giết chết vương bát đản kia đi!" Xắn tay áo lên liền đi ra ngoài.
"Ngươi muốn đi giết ai?" Đan Y túm lấy đai lưng hắn, giữ chặt Thích Thích đang hùng hổ bước đi.
"Giết Lý Vu Hàn." Thần Tử Thích cắn răng, quản hắn lúc trước có cái gì ân tình, việc nào ra việc đó, trước cứ báo thù rồi nói.
"Không được!" Đan Y túm người trở về vây lại trong lòng.
"Cả ngươi cũng đối nghịch với ta!" Thần Tử Thích cắn răng trừng mắt Đan Y, giơ tay đánh y.
"Lý Vu Hàn đã luyện thành Tam Điệp kiếm, ngươi không phải đối thủ của hắn, để ta đi." Đan Y nói nghiêm túc, rất nhanh tính toán khả năng mình thắng được Lý Vu Hàn.
Nội thương đã khỏi hẳn, trên đường cùng Thích Thích dùng phương pháp không thể nói trao đổi vài lần nội lực, hiện tại công lực có phần tăng lên, lập tức có thể đột phá đến tầng thứ sáu, mà thân thủ Lý Vu Hàn hiện giờ còn không bằng Hoàng Hóa Tàm. Muốn thắng Lý Vu Hàn hoàn toàn không thành vấn đề.
"Ngươi......" Thần Tử Thích không biết nói cái gì cho phải, có tình nhân như vật, sao lại không khai thù địch với thiên hạ?
Thật vất vả khuyên lại tiểu hồng điểu muốn đi giết người, Thần Tử Thích ủ rũ cụp đuôi rời khỏi trúc ốc, nhìn thoáng qua Thường Nga đang ở trong sân trồng hoa làm cỏ xa xa.
Thường Nga năm nay mới vừa tuổi, năm tháng không lưu lại trên gương mặt nàng quá nhiều dấu vết, vẫn mỹ lệ động lòng người. Năm ấy mười sáu tuổi bị Kim Cương Môn đưa cho hoàng đế, sau khi sinh hạ Thần Tử Thích lại đi theo một nhà ca ca gian nan qua ngày, nhận hết mọi chế nhạo nhưng chưa bao giờ gục ngã, lúc nào cũng tươi cười, dốc hết sức lực mà hảo hảo sinh hoạt.
Những năm trong cung tuy rằng ăn mặc không lo, nhưng chuyện sầu lo lại càng nhiều. Mấy năm nay tới Kiếm Dương mới tính là thật sự hưởng phúc, chỉ là ngẫu nhiên Thần Tử Thích sẽ nhìn thấy nàng một mình ngồi ở trong hoa viên phát ngốc.
Gió Đông không tới, hoa đào tự nở. Hoa lạc không người hỏi, hoa nở không người hái. Tiểu tiên nữ Nguyệt Cung có đôi khi cũng sẽ tịch mịch đi?
"Đây chỉ là ngươi đoán mò, sự thật như thế nào để ta gọi người đi tra xem đã." Đan Y có chút đau lòng mà ôm Thích Thích vào trong ngực.
"Tục ngữ nói thực hay, trời muốn mưa, nương phải gả cho người, quản không được, quản không được a!" Thần Tử Thích bám lấy cổ Đan Y, "Phượng Nguyên ca ca, xem ta đáng thương như vậy, ngươi thấy ta bỏ được sao?"
"Bỏ được." Đan Y lãnh khốc vô tình mà nói, thuận tay đem người cõng lên.
Thần Tử Thích ghé vào lưng Đan Y hắc hắc ngây ngô cười, cảm giác khổ sở vừa rồi trong khoảnh khắc tan thành mây khói, bắt đầu cân nhắc chuyện khác, "Có lẽ, đây cũng là chuyện tốt."
"Sao cơ?" Đan Y nghiêng mặt nhìn hắn.
"Sách, quay về rồi nói, đi mau, ta đói bụng." Thần Tử Thích quơ quơ hai chân, giục tiểu hồng điểu đi mau.
"......"
Quy Vân Cung chiêu cáo thiên hạ, một tháng sau mới có thể cứu trị cho mọi người bởi vì Vạn Cổ Môn muốn chế Bạch Lan Cổ, một tháng nhiều lắm cũng chỉ có thể dưỡng được hai mươi con.
Sau khi dưỡng thành đều đưa hết đến Quy Vân Cung.
"Cung chủ, hai mươi con Bạch Lan Cổ này nhất định phải tách ra, nếu không sẽ cắn nuốt lẫn nhau." Nhậm Tung Diệt bày ra hai mươi cái bình sứ men xanh ở trên bàn.
Đan Y hơi gật đầu, ý bảo Lam Sơn Vũ tiến lên xem xét.
Lam Sơn Vũ mở nắp, nhìn Bạch Lan Cổ trắng trẻo mập mạp bên trong, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, "Mỡ phì thể tráng, màu sắc thuần khiết, là nhắm rượu...... hảo vật trị trùng."
Nhậm Tung Diệt thấy hắn cái đức hạnh này của hắn, nhanh chóng đạy lại nắp bình, không cho Lam Sơn Vũ xem nữa, "Muốn trị hàm trùng chỉ cần nuốt trùng này là được."
"Vậy muốn lấy ra thì làm thế nào?" Thần Tử Thích nhớ tới con trùng trong cơ thể Lý Vu Hàn kia, bởi vì lúc ấy thời gian khẩn cấp nên đến bây giờ còn chưa lấy ra, mỗi ngày phải uống rượu ngọt để tẩm bổ, phòng ngừa bị Bạch Lan Cổ phản phệ.
"Muốn lấy ra cũng dễ, chỉ cần chuyển sang một cơ thể khác cũng bị nhiễm hàm trùng là được." Nhậm Tung Diệt cười nói.
"Đem phương pháp dạy cho Lam Sơn Vũ." Đan Y hất hất cằm.
Một tháng cũng không tính là dài, nhưng mà đối với dịch hàm trùng bùng nổ trong đám chính đạo mà nói, mỗi một ngày đều là dày vò.
Viên Diệt cùng thầy trò Liễu Liễu trở lại Vô Minh Tông, lập tức đem chuyện ăn muối có thể ức chế cổ trùng nói cho tông chủ.
Liễu Tịch cùng La Hồng Phong đối chiêu bị trọng thương, đang ở thiện phòng điều tức chữa thương, nghe được lời này lập tức mở bừng mắt, "Hảo hảo hảo, ngươi nhanh đi hoà nước muối cho các sư huynh đệ uống."
"Vâng." Viên Diệt vâng lời rời đi.
Liễu Liễu ở trước cửa xem xét thấy sư huynh không đáng ngại liền chuẩn bị lui, lại bị Liễu Tịch gọi lại, "Lại đây."
Viên Tế đẩy đẩy sư phụ không tình nguyện, ý bảo ông nhanh đi vào.
"Sư huynh." Liễu Liễu xoa xoa đầu, tùy ý tìm cái đệm hương bồ ngồi xuống.
"Ta bị thương nên trong thời gian ngắn không ra ngoài được, sự vụ tông môn mấy ngày này giao cho ngươi ra mặt. "Liễu Tịch nói chuyện, thanh âm khàn khàn mang theo vài phần tang thương, cùng giọng nói lúc trước to lớn vang dội khác nhau như trời với đất, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
"Ta không muốn quản, giao cho mấy cái tiểu đầu trọc của ngươi không phải được rồi sao." Liễu Liễu bắt chéo chân, dựa nghiêng vào bàn.
"Bọn chúng còn trẻ, hơn nữa võ công đều không bằng ngươi," Liễu Tịch nhẫn nại tính tình khuyên bảo, "Hiện giờ võ lâm gặp đại nạn, khó nói Vô Minh Tông có bình an vượt qua được không. La Hồng Phong tự mình hành động, ta không thể nhìn chính đạo tận diệt, ngươi đem cách dùng muối trị trùng nói ra ngoài, có thể cứu một người hay một người."
Liễu Liễu cứ như vậy bị con trâu bắt chó đi cày mà lên làm đại tông chủ Vô Minh Tông, xiêu xiêu vẹo vẹo mà viết mấy phong thư giao cho mấy hòa thượng trẻ đưa đến tay chưởng môn các đại môn phái. Nói cho bọn họ rằng ăn muối có thể phòng bệnh điên, tin hay không tùy thích, thích ăn thì ăn.
Phong thư này vậy mà không phụ sự kỵ vong, thật sự làm chậm lại bước chân những người nổi điên, để họ có thể chống đỡ đến được Quy Vân Cung.
Nhưng mà cũng có người không nghe, tỷ như La Hồng Phong.
"Ma đạo kia giả mù sa mưa, các ngươi thế nhưng sẽ tin!" La Hồng Phong hừ lạnh, triệu tập mấy môn đến phái thương thảo, chuẩn bị tấn công Ngọc Sơn, "Hoàng đế cho ta thuốc trị trùng, ai ở đây xuất lực nhiều nhất, bổn tọa liền đem thuốc cho hắn."
Trên giang hồ động tĩnh lớn như vậy, Thiên Đức Đế không có khả năng giả bộ không biết, liền gọi người cấp cho La Hồng Phong ba viên thuốc, nói là tị trùng hoàn do tiên sư bên cạnh hắn nghiên cứu chế tạo, ăn vào có thể trăm trùng bất xâm.
Trăm trùng bất xâm! Cái này thực sự dụ hoặc quá lớn. Chuyên lần này làm đám võ lâm cao thủ ý thức được tiểu trùng cũng đáng sợ, minh thương dễ tránh ám tiễn nan phòng, một cổ trùng nho nhỏ lại có thể đoạt mạng tuyệt đỉnh cao thủ.
Vô Cực Tông một đám ủng độn, tức khắc lại nhiệt huyết sôi trào. Chỉ là vẫn lén lút bắt đầu chỉ thị các đệ tử ăn đồ có muối, Cực Dương Tông tông chủ Diêu Hùng lại càng là mỗi ngày đều phải uống một chén nước muối.
Chỉ bằng người nhiều căn bản không tiến công nổi cả chân núi Ngọc Sơn, vì Quy Vân Cung dựng ở phía trên sườn núi, mà Ngọc Sơn giống như một cây ngọc trụ kình thiên vừa thẳng vừa dốc, không có con đường nào có thể đi lên.
La Hồng Phong đành thỉnh mấy lão quái ẩn cư nhiều năm của các môn phái tới trợ trận. Bởi vì công pháp luyện đến cảnh giới nhất định có thể kéo dài tuổi thọ, trong các đại môn phái đều có một ít lão quái có bối phận cao và võ công cao cường, ru rú trong nhà, chỉ khi môn phái gặp nguy mới ra hỗ trợ.
Bọn họ có người còn có võ công cao hơn La Hồng Phong, khi đề cập đến Đan Y luyện được tầng Đan Dương thần công liền khinh miệt.
"Chỉ là tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, sao phải sợ?"
Chờ đám võ lâm nhân sĩ bàn bạc cách tấn công Quy Vân Cung ở Ngọc Sơn, kỳ hạn một tháng rốt cuộc đã đến. Lư Sơn phái, Vô Minh Tông, Nhạn Đãng Sơn, trong địa hạt Phong Linh lâu vốn đóng cửa lâu ngày đột nhiên mở lại, tỏ ý có thể giúp mọi người trị trùng.
Liễu Liếu đối với tin này hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ liền mang theo vài tên đệ tử đi vào Phong Linh lâu trước.
"Cổ trùng dưỡng ra hữu hạn, một môn phái chỉ có thể được phân một con, riêng Vô Minh Tông vốn đã có hai nên hôm nay không cấp nữa." Một vị trẻ tuổi mặc trường bào hai màu lam lục đứng trong Phong Linh lâu, là chủ sự do Khổng Tước Linh phái tới.
"Chúng ta có cổ trùng, nhưng cổ trùng ở trong bụng nha!" Viên Diệt buông sư đệ đang khiêng trên vai xuống, khờ thanh hàm khí mà nói, vỗ vỗ cái bụng của mình.
Người của Khổng Tước Linh đạm cười không nói.
Sau một lát, Viên Diệt vẻ mặt đau khổ đứng tại chỗ, nhìn sư đệ trúng hàm trùng chậm rãi tiến lại, liều mạng khắc chế ý muốn chạy trốn.
"Ta nói, không thể dùng cách khác lấy trùng ra sao...... Ngô......" Viên Diệt nói được một nửa đã bị sư đệ đồng dạng cao lớn thô kệch hôn lên môi.
( biện pháp này thật là khiến nổi da gà mà )
Hai người đều há to miệng, môi chống môi, chờ Bạch Lan Cổ tự bò lên.
Trên đường bá tánh đều tụ tập xem náo nhiệt, nhìn thấy hai hòa thượng giữa ban ngày miệng đối miệng, động tác biệt nữu, giống hai đầu con lừa đối miệng dọa nhau, nhịn không được cười ra tiếng.
Không khí vô cùng xấu hổ, thái dương Viên Diệt không ngừng đổ mồ hôi, chờ mãi chờ mãi mà tiểu trùng vẫn không ra, trong lòng sốt ruột, "Sư đệ a, cắn cái đi."
Bởi vì giương miệng, nói chuyện không rõ ràng nhưng sư đệ hắn vẫn nghe hiểu, nhẫn tâm cắn lên đầu lưỡi một cái làm chảy ra một tia máu. Trong máu có tiểu trùng mắt thường khó phân biệt, người nhìn không thấy, nhưng cổ trùng có thể cảm ứng được.
Viên Diệt cảm thấy có thứ gì đó từ cổ họng vụt ra, nháy mắt đi vào trong miệng sư đệ.
"Thành!" Liễu Liễu rất là cao hứng, vỗ vỗ Viên Diệt đang xanh mặt, "Ta nói Viên Diệt a, ngươi lúc trước vì dưỡng trùng theo ta uống rượu xem như phá rượu giới, hôm nay lại phá sắc giới, về sau cứ theo sư thúc làm rượu thịt hòa thượng đi."
"Cái, cái gì sắc giới?" Mặt Viên Diệt tức khắc đỏ bừng, "Sư thúc ngài đừng nói bậy!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Thích Thích: Biện pháp lấy trùng chỉ có miệng đối miệng sao?
Điểu công: Không nha, còn có thể đâm ngón tay cái
Thích Thích: Kia đây là......
Điểu công: Mượn cơ hội này hợp pháp hóa đồng tính thân mật
Thích Thích: Ngươi chính là muốn nhìn bọn họ ăn sâu đi?
Điểu công: Cũng đồng thời mở rộng tầm mắt tiến trình ăn sâu cho thế tục
Thích Thích: →_→
------------------------
Ngao ngao, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày buổi sáng đều phải theo ma ma chạy bộ, cho nên về sau đổi mới đều sửa vào buổi chiều giờ nga ~ sao sao pi ~
Sửa chữ sai ing~
-----------------------------
Sở yên minh ném cái lựu đạn
Gemma ném cái địa lôi
Vân thu ném cái địa lôi
Vân thu ném cái địa lôi
Khôn Khôn ném cái địa lôi
Khôn Khôn ném cái địa lôi
Ngàn từ từ ném cái địa lôi
Tử lê ném cái địa lôi
Cao lãnh ninh ném cái địa lôi
Một mộc ném cái địa lôi
ném cái địa lôi
Nhẹ ca ném cái địa lôi
Rưng rưng chờ đổi mới ném cái địa lôi
Cảm ơn các đại nhân địa lôi, lựu đạn ~ pi ~