Thái tử bị mất thể diện, trên mặt có chút cứng ngắc, muốn nói gì đó bù lại: “Thế tử cảm thấy ở Đông cung không tiện ư? Nghe nói các đời Phượng Vương đều tập Đan Dương thần công từ rất nhỏ, không biết Thế tử đã luyện được mấy phần rồi?”
Câu này, có ý bảo Đan Y không chịu ở Đông cung, quy kết nguyên nhân do buổi tối luyện công không muốn người khác nhìn thấy.
Đợi một hồi lâu, Đan Y căn bản không để ý cậu ta, tiếp tục chậm rãi ăn anh đào.
Khuôn mặt Thái tử tái xanh.
Lam Sơn Vũ quay người, gắp ít đồ ăn cho Đan Y, để y không chỉ ăn mỗi anh đào, buông chiếc đũa cười với Thái tử nói : “Điện hạ mới hỏi một vấn đề chữ Thiên, nếu ngài muốn đáp án, vậy hãy đưa thẻ bài chữ Thiên cho Quy Vân cung.”
Đây là câu hỏi chữ Thiên ư ? Thái tử nghẹn đỏ mặt, cắn răng cố gắng duy trì nụ cười: “Vậy không cần, Cô chỉ thuận miệng hỏi chơi thôi. ”
Tông chủ Cực Dương tông Diêu Hùng, nghe cuộc đối thoại trên đài, nhịn không được mở miệng nói : “Nếu thiếu chủ Quy Vân cung ở lại hoàng cung đọc sách, ta đây cũng đưa tiểu tử nhà ta, ở lại trong làm thư đồng thái tử.”
Diêu Hùng vỗ vỗ con trai bên cạnh, Diêu Quang có tướng mạo rất giống ông ta, thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu.
Lời vừa dứt, trên đài lập tức lặng phắt như tờ, Lam Sơn Vũ xòe quạt soạt một cái, mặt lạnh lùng nói: “Không biết lời này của Diêu tông chủ đến từ đâu, thiếu chủ nhà ta ở trong cung, chứ không có đi làm thư đồng cho bất kì người ai khác.”
Thần Tử Thích đang húp canh, nhất thời bị sặc. Ngẩng đầu nhìn, liền thấy khuôn mặt Thái tử hết hồng lại trắng, cực kì phấn khích.
Nhị hoàng tử nâng chén rượu, tao nhã lấy tay áo che, khóe miệng cũng không khỏi cong lên. Cái thói tự sướng này của lão Đại, vẫn cứ mãi không đổi, nhìn thú vị phát hờn.
Diêu Hùng nghĩ đến lời Chính Long đế, “Phượng Vương đồng ý để ngươi ở tại trong cung ”, quả thực không phải là thư đồng gì đó, lập tức có chút ngượng ngùng. Người khác cũng vỡ lẽ, Đan Y này không cần phải tự hạ giá trị bản thân đi làm thư đồng cho Thái tử, người ta chỉ đến thăm họ hàng thân thích mà thôi.
Thái tử ăn quả đắng, không dám chọc Đan Y nữa, mãi đến khi yến hội chấm dứt cũng không nhiều lời.
Tông chủ Cực Dương tông để đích tử () ở lại làm thư đồng cho Thái tử, những tông môn khác cũng lục tục nhét người vào. Có điều thư đồng Thái tử có quy định hẳn hoi, cuối cùng chỉ có Diêu Quang cùng biểu đệ thái tử La Tranh dành được suất.
Hoàng Hóa Tàm tặng một đệ tử chân truyền cho Nhị hoàng tử. Lời tuy nói vậy, nhưng trên thực tế mọi người đều hiểu rõ, vị này đến chỉ dạy kiếm pháp cho Nhị hoàng tử.
Về phần hoàng tử không quyền thế như Thần Tử Thích, tất nhiên là không người hỏi đến.
Yến tiệc chấm dứt, nhóm hoàng tử cùng hoàng đế rời đi, Viên công công vội vàng chạy tới, nhỏ giọng nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, cung Đan Dương nhiều năm không được tu sửa, hai cánh cửa sổ lớn ở chủ điện đã bị hỏng, cần phải mất vài ngày mới có thể cho người ở ạ.”
Nhiều năm không được tu sửa……
Thần Tử Thích sờ sờ cằm, cung thất trong hoàng cung này, cho dù không có người ở, cũng có người đến quét dọn mỗi ngày, trừ phi đó là nơi hoang phế. Cung Đan Dương là nơi các thế hệ Phượng Vương ở, vì sao rách nát đến mức này?
Quay đầu nhìn Đan Y đang đứng phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia vẫn cứ trầm tĩnh lạnh lùng, nhìn không rõ hỉ nộ. Mải nhìn người ta, trí óc Thần Tử Thích bắt đầu mơ mộng….. Đan Y có diện mạo đẹp thật đấy, tính cách cũng tốt, nếu có thể làm bằng hữu của y thì thật tuyệt.
Cung Đan Dương phải tu sửa mất ngày, vậy trong những ngày đó, Đan Y phải ở tại chỗ khác rồi.
“Nếu vậy….. ” Thái tử rụt rè nói, hôm nay chịu không ít giáo huấn, cậu ta không dám nói bừa nữa.
“Hay Thế tử cứ đến ở cùng hoàng tử nào đó trong hai ngày này đi?” Nhị hoàng tử giật cơ hội mở miệng, hé ra khuôn mặt ôn hòa hiền lành, trong mắt hiện ra vài tia nóng lòng.
Thái tử oán giận trừng mắt nhìn Nhị hoàng tử.
“Thế thì ta sẽ sống cùng Thất hoàng tử vài ngày vậy.” Đan Y đột nhiên mở miệng.
Hả? Thất hoàng tử ư ? Mọi người đều sửng sốt, Thần Tử Thích nhìn trái nhìn phải, chậm rì rì giơ tay, chỉ vào mũi mình : “Ta á?”
Đan Y đi qua, cầm cái tay đang chỉ vào mũi mình của cậu, dắt đi.
Nhị hoàng tử rất là bất ngờ, cậu ta vốn chỉ muốn chọc Thái tử khó chịu, biết rõ Đan Y rất có khả năng phải đến ở điện Song Tuyết của Đông cung, nào ngờ Đan Y thực sự chọn một hoàng tử, lại còn là tiểu Thất chẳng dính dáng nữa.
Thái tử ghen tị không thôi, nhịn không được hỏi : “Vì sao chọn tiểu Thất?” Hai tên này căn bản không quen biết trước đúng không?
Thần Tử Thích cũng nghi hoặc nhìn Đan Y, một tay vẫn bị nắm chặt. Bàn tay đối phương sạch sẽ thoải mái, còn nóng hầm hập, khiến đáy lòng cậu hơi lâng lâng, không hiểu sao trái tim cứ đập thình thịch. Đây có lẽ là một cảm giác có thứ Thái tử không chiếm được, lại bị bản thân mình lấy mất, mừng thầm đây mà.
“Cậu ta đẹp.” Đan Y mặt lạnh lùng nói.
“….. ” Các hoàng tử đều cạn lời.
“Ha ha ha ha…… ” Chính Long đế nhìn hai đứa trẻ con đáng yêu trắng như tuyết tay nắm tay, không khỏi bật cười, trước đó hắn còn đang nghĩ cách đề phòng nhân vật nguy hiểm như thế tử Phượng Vương, giờ coi lại mới rõ, cậu chàng cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nhìn thấy ai đẹp đẹp liền muốn chơi cùng người đó, “Khanh thích tiểu Thất, thì cứ ở cùng tiểu Thất đi, mấy ngày này trẫm sẽ gọi người tu sửa cung Đan Dương, ha ha ha…. ”
Dứt lời, xua tay bảo Viên công công đi an bài, liền cười bỏ đi.
“Vậy hai người cứ làm bạn chơi đi ha, thiếu cái gì thì báo cho Nhị ca biết.” Nhị hoàng tử híp mắt cười, cực kì vừa lòng với kết quả này. Tiểu thất là người của cậu ta, hai người này thân thiết với nhau, cũng đồng nghĩa sau này Đan Y là người của phe cánh Nhị hoàng tử.
“Giả nhân giả nghĩa!” Thái tử hừ một tiếng, sai người cầm đồ đạc từ điện Song Tuyết mang đến cung Thanh Vân, nhỏ giọng dặn dò Thần Tử Thích, “ Tiểu Thất, đừng quên lời lần trước hai ta nói nhé.”
Thần Tử Thích nháy mắt với Thái tử.
Thái tử nhận được “ám hiệu ”, vừa lòng gật đầu, xoay người rời đi.
Mọi người đều đi cả, chỉ còn lại hai đứa tay trong tay, cùng hạ nhân đứng đằng sau.
“Ngươi nháy mắt gì với cậu ta đó?” Đan Y hơi mất hứng.
“ Chọc chơi huynh ấy.” Thần Tử Thích ngẩng đầu, nháy mắt với Đan Y, mắt hoa đào tròn to, chớp chớp chân thật đến là đẹp đẽ đáng yêu.
Cánh môi Đan Y khẽ buông xuống, nhìn Thần Tử Thích, nghĩ nghĩ: “Ta là Đan Y, tròn tám tuổi.”
Màn giới thiệu xảy ra bất thình lình, chọc Thần Tử Thích cười phì một tiếng: “Ta là Thần Tử Thích. ” Nói xong, kéo Đan Y đi đến cung Thanh Vân.
“Ngươi còn chưa nói, ngươi bao nhiêu tuổi?”
“ Ta ấy à, lớn hơn ngươi nha, ngươi phải gọi ta là ca ca.” Thần Tử Thích đắc ý lắc lắc cái tay đang nắm.
“Theo ta biết, ngươi mới sáu tuổi.” Đan Y liếc mắt nhìn tên nhóc lùn hơn mình cả cái đầu.
“Ánh mắt này của ngươi là có ý gì. Ta vẫn chưa lớn hết đâu nhá, ” Thần Tử Thích giậm hai bước, “ Ngươi biết ta bao nhiêu tuổi, còn hỏi làm gì? Tục ngữ nói, biết rõ còn hỏi là phi lễ, ngươi phải nhận tội với ta.”
“Hử ? Có câu tục ngữ này à?” Đan Y khẽ nhíu mi.
“ Có mà, ngươi nên đọc nhiều sách vào.”
“ ….. ”
“Y của Đan Y viết như thế nào?” Thần Tử Thích tiến đến trước mặt Đan Y hỏi.
“Y của ba chấm thủy,” Đan Y nhìn vẻ mặt mờ mịt của Thần Tử Thích, cúi đầu cười cậu, “ Không hiểu à? Ngươi phải đọc nhiều sách vào.”
“Hứ, chắc gì ngươi đã biết viết.”
Hai người đấu võ mồm suốt dọc đường, ồn ào đi vào cung Thanh Vân. Thường Nga đang thêu thùa trong đình nghỉ mát, nhìn con trai trở về, cười gọi qua ăn chè đậu xanh, giương mắt nhìn thấy Viên công công ở đằng sau, lập tức đứng dậy.
“Tham kiến Thường tiệp dư.” Viên công công cười hành lễ, kể lại rõ ràng chuyện tiểu Vương gia ở tại đây.
“Đây là thế tử Phượng Vương đó ư, thật tuấn tú mà. ” Thường Nga ngồi xổm nhìn Đan Y tinh xảo đến không thể xoi mói, nhịn không được giơ tay sờ sờ khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn kia.
“Kính chào Tiệp dư nương nương.” Đan Y thoáng gật đầu hành lễ.
“Ngoan lắm.” Thường Nga tươi cười không khép miệng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có một đứa trẻ xinh đẹp hơn cả con trai mình, chẹp, xúc cảm của khuôn mặt này mềm mại quá cơ.
Viên công công kinh hồn bạt vía nhìn tay Thường Nga, sợ vị tiểu tổ tông kia đột nhiên nổi giận. Kết quả, Đan Y thế mà ngoan ngoãn để Thường Nga vuốt ve, chẳng hề có ý nổi giận.
“Đây là phân lệ của Thế tử, ” Viên công công chỉ vào các loại đồ dùng được tiểu thái giám bê ở đằng sau, “ Vì tới vội vàng, nên vẫn chưa kịp tuyển chọn cung nữ thái giám, sau này sẽ đưa tới sau.”
“Ừm ” Đan Y bưng chén đậu xanh lên tiếng, “Lam Sơn Vũ sẽ đưa hai nha hoàn đến, vất vả Viên công công cố gắng bố trí tới. ”
“Vâng.” Viên công công cười đồng ý, sai tiểu thái giám cất gọn đồ đạc của Thế tử, sau khi kêu Nội Vụ ti đưa chút hoa quả đến, rồi mới rời khỏi cung Thanh Vân.
Quy Vân cung đưa hai nha hoàn tới, thời điểm chạng vạng liền đưa vào cung. Hai người này là chị em song sinh tầm mười ba mười bốn tuổi, tên Linh Hòa, Linh Quan, dung mạo xinh xắn, đẹp động lòng người, giọng điệu nói chuyện cực kì trong trẻo.
Vốn tưởng cung nhân làm việc trong cung, đã là cảnh giới cao nhất của hạ nhân, giờ nhìn thấy cung cách làm việc của hai tỷ muội này, Thần Tử Thích mới vỡ lẽ, hóa ra bình thường hạ nhân của mình toàn lũ lười biếng.
Linh Quan mở một cái hòm lớn, đem đồ dùng bên trong với tất cả vật trang trí ra, chưa đầy nửa canh giờ, đã trang hoàng phòng ngủ của Thần Tử Thích rực rỡ hẳn lên.
Màn che xanh mướt, được thay bằng tam tỳ nhuyễn sa màu xanh ngọc; chiếu trúc mài nhẵn đổi thành bạch ngọc nhẵn mịn. Đốt tam vân hương mát rượi đuổi muỗi, băng lạnh đầy ắp trong hộp.
Thần Tử Thích cởi áo khoác, mặc nội sam tuyết trắng hơi mỏng bò lên giường. Đệm ngọc mát lạnh, thực sự thoải mái gấp trăm lần so với đệm trúc, nhịn không được lăn một vòng, lăn thẳng đến chỗ Đan Y đang gối đầu xem sách.
Đan Y vươn tay, chặn cái đầu tóc xù nóng hầm hập kia, liếc mắt nhìn cậu : “Mùa hè nóng nực, ngươi mặc nội sam ngủ, không nóng à?”
Đương nhiên nóng rồi, Thần Tử Thích túm nội sam trên người, bình thường cậu ngủ một mình, đều trần như nhộng, nhưng chẳng qua đây là lần đầu ngủ cùng người khác mà thôi….
Hai đứa đều là con trai, chẳng có gì cả. Thần Tử Thích buông màn, hai ba cái đã cởi sạch trơn, tiến vào trong chăn, hưng phấn duỗi chân.
Đan Y buông quyển sách trong tay, cũng giảo hoạt chui vào ổ chăn.
“Sao ngươi không cởi nội sam?” Thần Tử Thích quay người, đối mặt với Đan Y, giơ tay kéo kéo xiêm y rộng thùng thình, lạnh như băng trên người y.
“Đây là băng tàm ti, mặc mát lắm.” Đan Y ngáp một cái.
Sờ vào đúng là lạnh thật, Thần Tử Thích không khỏi sờ thêm vài cái.
Linh Quang lui ra ngoài, Linh Hòa thì ngồi ở bên giường, tay cầm một cái quạt tròn, bắt đầu quạt nhẹ cho hai vị trên giường.
“Linh Hòa, ngươi đi nghỉ đi.” Thần Tử Thích quay đầu nhìn tiểu cô nương ngoài màn, có chút không quen, chẳng nhẽ tỷ ấy định quạt suốt đêm sao?
“Điện hạ yên tâm, nô tỳ có nội lực ba ngày không ngủ cũng không sao.” Linh Hòa khẽ cười nói.
Thần Tử Thích từ trước đến nay luôn theo trường phái thương hoa tiếc ngọc, nghe câu này xong liền yên tâm, ngoảnh đầu nhìn Đan Y, nhe răng cười khì khì.
Đan Y nhìn đôi mắt sáng long lanh, hiển nhiên vẫn chưa muốn ngủ của Thần Tử Thích, khẽ bất đắc dĩ.
Linh Hòa thấy thế, mở miệng nói: “Điện hạ nếu không ngủ được, hay để nô tỳ hát một điệu để ngài nghe nhé.”
“Được đó.” Thần Tử Thích vẫn chưa từng được nghe hát ru, gật đầu tỏ vỏ muốn nghe.
Cây quạt trong tay Linh Hòa không ngừng phe phẩy, tiếng hát trong veo, vừa cực kì dịu dàng vừa kỳ ảo, khẽ hát.
Núi Ngọc có chim sơn ca, hót gọi mặt trời mọc, hót báo mặt trời lặn.
Đêm xuống chim bay về, kêu mỗi khi trăng lên, khóc khi trăng khuyết.
Ầu ơi bé con, ngủ trên cây, bay qua vực thẳm.
Mau mau trưởng thành, xuyên qua tầng mây, hỏi chín trời.
Tiểu kịch trường :
Thích Thích: Bài này có điểm lạ.
Chim tướng công: Lạ chỗ nào?
Thích Thích: Vì sao trẻ con lại ngủ trên cây, rồi bay qua vực.
Chim tướng công : Hồi bé ta sống thế đó.
Thích Thích: Hở? Cha ngươi nuôi ngươi như nuôi chim sao?
Chim tướng công :…..
Chim cha: Không phải à ? Chẳng lẽ nuôi như người sao? (⊙v⊙)
Thích Thích:….
() Đích Tử: Con trai trưởng của vợ cả.
P.s: Vì tuần trước vướng vài chút chuyện, nên tui không onl được.