Lạc nhạn đăng của Tây Nhạn Đãng Sơn, nằm ở đỉnh điện trên đỉnh núi Vô Sơn, được đúc từ kim thạch thập phần chắc chắn, đao chém rìu bổ đều không được. Đế đèn liền với xà nhà, muốn di chuyển cũng không được.
"Dừng tay!" Vô Sơn Chân Nhân khó khăn tránh né tụ tiễn bắn đến như mưa, vừa nhìn thấy những hắc y nhân kia muốn hủy Lạc nhạn đăng liền lập tức hét lớn, nhảy lên dùng lợi kiếm chặn bọn họ, "Các ngươi đến tột cùng là kẻ nào."
"Quy Vân Cung, Ưng Linh," hắc y nhân không chút để ý tự giới thiệu, "Lão đầu, nếu ngươi tự dỡ Lạc nhạn đăng thì chúng ta còn tha cho cái mạng chó."
Vô Sơn Chân Nhân tức đến phát run, làm phong chủ của phái Nhạn Đãng Sơn, bao nhiêu năm qua ông chưa từng bị người khiêu khích như vậy. Kiếm khí cuồn cuộn dọc theo thân cổ kiếm sắc nhọn đẩy ra, một kiếm chém ngang không khí, vồ tới một đám Ưng Linh nhân.
Nhóm người đồng thời xoay thân, nhảy lên, linh hoạt chuẩn xác né đi. Kiếm khí không kịp thu hồi cắt vào thân đèn một vết thật sâu, bảo kiếm lập tức thay đổi phương hướng, đuổi theo chém giết bọn họ.
Trên đỉnh Vô Sơn điện, bụi đất, mái ngói bay tứ tung, Ưng Linh nhân cầm móc sắt trong tay quấn lấy bảo kiếm của Vô Sơn Chân Nhân, dẫn ông chém vào Lạc nhạn đăng.
"Oanh ——" một tiếng lớn, cả nóc nhà bị xốc lên, gạch ngói tung bay, nóc nhà đứt gãy, Lạc nhạn đăng "Ầm ầm" rơi xuống đất.
"Đương đương đương ——" tiếng chuông dồn dập từ đỉnh núi phía tây Nhạn Đãng chấn động cả dãy núi.
"Tây Sơn?" Trong Nhạn Đãng Sơn, Vọng Sơn Chân Nhân nhìn về phía phía tây, "Chuông đột nhiên vang, tất xảy ra chuyện!"
Trên đỉnh núi, Ưng Linh và Thứu Linh hủy xong lạc nhạn đăng thì nhanh chóng lui quân, không có ý định giết Vô Sơn Chân Nhân. Nghe thấy tiếng hét của hắc y nhân dẫn đầu, người của Quy Vân Cung đều lắc mình vào rừng cây bụi cỏ, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Chuông trên đỉnh núi vang lên, đám đệ tử ở sườn núi lập tức lên núi, nhưng mà sau một lúc lâu cũng không có một người đến chi viện. Vô Sơn Chân Nhân dùng kiếm chống đỡ thân thể, liên tục thở dốc, những Ưng Linh nhân kia ra tay quá nhanh, một mình ông phải dùng hết sức chống đỡ, ngẩng đầu nhìn nóc nhà giờ đã trống không, rống giận bổ đôi cột đá bên cạnh.
Nơi sườn núi, Ngỗng Linh lâu chủ nhìn diều hâu và kên kên bay vút qua trên trời theo hướng cũ trở về thì biết chuyện trên đỉnh núi đã giải quyết xong, lập tức đề khí ra lệnh cho đám thuộc hạ còn đang chém giết: "Đỉnh núi xong, lui quân!"
Nhưng mà, không ai nghe hắn nói. "Ngao ngao ngao!" Một đám tiểu tử đều giết đỏ cả mắt rồi, thủ pháp dùng đao của bọn họ không so được với đệ tử chuyên luyện kiếm của Nhạn Đãng Sơn, nhưng lại có sức lực lớn, nội lực thâm hậu, hơn nữa còn không sợ chết, đón mũi kiếm xông tới, tay nhắm thẳng mặt đối phương. Người nào muốn quăng kiếm bỏ chạy cũng không được vì sẽ bị đám ngỗng trắng này đuổi đánh tới chết.
Đệ tử Tây Sơn bị đánh đến răng rơi đầy đất, tiếng kêu đâu nổi lên bốn phía.
"Bảo bọn họ dừng tay đi, chúng ta còn phải đánh núi khác nữa." Thần Tử Thích đứng ở một trên sơn đạo, nhìn đám người trong sân loạn thành một đoàn, mím môi nhẫn cười nói.
Đan Y giơ tay, hắc ưng đang xoay quanh trên trời lập tức thét lên một tiếng, tiếng ồn ào trong viện chợt dừng lại, đại quân Ngỗng Linh đánh thêm mấy quyền cuối cùng rồi dừng lại, thuận tay đánh đổ bảng hiệu "Tây Nhạn Đãng Sơn đệ tử xá" trước cửa.
Chờ mấy đệ tử núi khác nghe được tiếng chuông thì người Quy Vân Cung đã rút lui hết, chỉ lưu lại một đống hỗn độn cùng thi thể khắp nơi.
"Chúng ta không phải xác chết......" Một đệ tử mặt mũi bầm ngẩng đầu lên, bất mãn nói một câu, sau đó hai mắt lại trợn lên ngất đi.
Tuy rằng không đuổi tận giết tuyệt nhưng tây Nhạn Đãng Sơn thực sự bị tổn thất thảm trọng, tử thương quá nửa. Không đợi mọi người phục hồi tinh thần thì tiếng chuông ở Nam Sơn lại vang lên.
Năm tòa núi của Nhạn Đãng Sơn cách nhau khá xa, muốn từ tòa núi này đi đến tòa núi khác, nhanh cũng phải hai canh giờ. Nhưng đối với người của Quy Vân Cung bay đến thì chỉ bằng một con đường ngắn mà thôi.
Người Nhạn Đãng Sơn miệt mài bôn tẩu cũng không kịp cứu nguy, trong vòng một ngày đã bị hủy đi ba Lạc nhạn đăng ở "Tây, nam, đông" .
Xuân Sơn Chân Nhân vừa tức vừa vội, lập tức chạy tới trung phong, "Quy Vân Cung thế tới rào rạt, quyết không thể để bọn chúng tiếp tục đi xuống, nếu lại hủy tiếp Trung sơn đăng, phái Nhạn Đãng Sơn ta về sau làm sao còn chỗ đứng trên giang hồ nữa?"
"Bọn họ nhất định là chia làm mấy đạo nhân mã, chia làm nhiều nhánh tấn công," Nam Sơn chân nhân tức muốn hộc máu nói, "Không được được để chúng tiếp tục hủy chuông!"
Năm lão nhân tụ lại, không quản Bắc Sơn có khả năng sắp bị công kích mà chuyên tâm bảo vệ cho Trung Sơn.
"Đan cung chủ, ngươi đây là ý gì?" Đám đệ tử Nhạn Đãng Sơn còn chưa bị thương tập trung lại chỗ đất bằng giữa sườn núi, ngũ lão Nhạn Đãng đứng ở trước nhất, nhìn Đan Y chậm rãi đi đến.
Ưng Linh nhân không biết từ chỗ nào chuyển đến một cái ghế, Đan Y liếc mắt nhìn năm lão nhân kia một cái, nhẹ phất vạt áo ngồi trên ghế, trường bào diễm lệ dưới ánh mặt trời tỏa ra hồng quang chói mắt. Nội lực khí thế kinh người nháy mắt tăng vọt phóng ra, ép cho đám đệ tử có thế lực địa vị ở Nhạn Đãng Sơn đồng thời lui về phía sau nửa bước.
Xuân Sơn Chân Nhân âm thầm kinh hãi, nhớ lại lần trước ở Quy Vân Cung nhìn thấy vị này còn chưa có khí thế khiến cho người khác sợ hãi như vậy, xem ra thần công của Đan Y lại tiến bộ hơn.
Thần Tử Thích mở miệng nói: "Hôm nay đến đây chỉ vì quý phái đang giữ bảo vật của Quy Vân Cung, thỉnh Nhạn Đãng Sơn mau chóng trả lại."
"Phái Nhạn Đãng Sơn ta hành động đoan chính, tuyệt đối không thể làm ra loại việc trộm cắp bảo vật của người khác, không biết cung chủ phu nhân đang muốn vật gì?" Xuân Sơn Chân Nhân che lại vết thương trên cánh tay, cắn răng nói. Đây là bị vuốt sắt của Ưng Linh vừa rồi ở Đông Sơn đánh cho bị thương, còn chưa kịp băng bó.
Chuyện Thất vương gia cùng Quy Vân Cung cung chủ bái đường thành thân sớm đã truyền khắp giang hồ, hiện giờ đã không còn mới mẻ gì. Đối với đám lão nhân cổ hủ bảo thủ thì hai nam tử thành thân thật sự là đồi phong bại tục, muốn dùng xưng hô này để làm Thần Tử Thích nhục nhã.
"Một con gà con lông đỏ," Thần Tử Thích nhướng mày, đơn giản ngồi trên đùi Đan Y, chờ mấy lão nhân không được tự nhiên rời mắt đi mới đem thư của Thần Tử Kiên ném qua, "Thần Tử Kiên trộm bảo vật của Quy Vân Cung rồi giao cho các ngươi. Các ngươi tự mình chọn đi, không giao gà con ra, chúng ta tiếp tục giết."
Đan Y dựa vào lưng ghế, Điêu Liệt đang giữ đệ tử đích truyền của Xuân Sơn Chân Nhân, ưng trảo bén nhọn đặt trên cổ tên kia chậm rãi vẽ ra ba đạo vết máu.
"Ngươi......" Xuân Sơn Chân Nhân tức giận đến phát run, bọn họ vừa mới lấy được gà con, còn chưa có kế hoạch để đổi lấy bản dịch của Quy Vân Cung thì đã bị Quy Vân Cung áp chế.
"Cung chủ, thật không dám dấu diếm, trên Nhạn Đãng Sơn đích xác có một con gà con lông đỏ, chính là do Hoàn Vương gửi lại. Đã nhận ủy thác của người khác, thứ cho ta không thể tòng mệnh." Vọng Sơn Chân Nhân vẻ mặt khó xử nói.
Tuy rằng Nhạn Đãng ngũ phong không liên quan đến nhau nhưng vẫn ẩn ẩn công nhận Trung phong là phong đi đầu, mà trong Nhạn Đãng Sơn thì Vọng Sơn Chân Nhân chính là người có ý kiến quan trọng nhất. Lúc này mở miệng, một bên nói một bên quan sát thần sắc của Đan Y, muốn xem xem tầm quan trọng của gà con kia đối với Quy Vân Cung thế nào.
Nhưng mà Thần Tử Thích đã chắn hết cả, chỉ có thể nhìn được nửa bên mặt Đan Y.
"Nga, vậy ngươi tính như thế nào?" Một tay Thần Tử Thích vói vào trong tay áo của Đan Y, chọc chọc đệ đệ đang nằm bên trong. Đệ đệ thích ý nhẹ nhàng mổ mổ đầu ngón tay hắn, vỗ cánh muốn ra ngoài thì bị Thần Tử Thích đè lại.
"Phái Nhạn Đãng Sơn từ trước đến nay cùng thế ngoại vô tranh, hiện giờ chỉ muốn mượn bản dịch 《 Tiêu Thiều Cửu Thành 》 để đánh giá, nếu cung chủ có thể để phái Nhạn Đãng Sơn sao chép lại một phần, ta sẽ tức khắc trả lại thần thú." Vọng Sơn Chân Nhân thành khẩn nói.
"Ha ha ha ha ha......" Thần Tử Thích đột nhiên cất tiếng cười to, từ trên đùi Đan Y nhảy xuống, chỉ từng người trong năm cái lão nhân kia, "Chư vị có phải nghĩ sai rồi không, hiện tại là các ngươi không giao gà con ra liền bị diệt môn, vậy mà còn dám ra điều kiện với chúng ta?"
"A, phái Nhạn Đãng Sơn ta sừng sững ngàn năm, há chỉ vì ngươi nói diệt là có thể diệt. Trong phạm vi trăm dặm của Nhạn Đãng Sơn, nếu cung chủ có thể tìm được con gà con kia, vậy thì tìm đi." Vọng Sơn Chân Nhân cười lạnh.
Nếu Phượng Nhị lúc này còn ở trong tay bọn họ, Đan Y thật sự sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, có lẽ sẽ đem bản dịch ra. Không có bí tịch Long Ngâm Thần Công cùng Đan Dương Thần Công, không có long phượng tương hợp thân thể, 《 Tiêu Thiều Cửu Thành 》 có luyện đến trời cũng không được. Hiện giờ ngồi xuống nghe bọn họ nói bất quá chỉ là cho một cơ hội mà hối cải mà thôi.
Vọng Sơn Chân Nhân nhìn ra được Quy Vân Cung thập phần coi trọng con gà kia, còn định nói thêm thì tên đệ tử phụ trách trông coi gà con đột nhiên nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, tiến đến bên tai sư phụ nói: "Sư phụ, đại sự không tốt, gà con, mất, mất......"
"Cái gì?" Vọng Sơn Chân Nhân cả kinh, bốn lão nhân bên cạnh cũng nghe thấy, "Mau đi tìm!" Đã không còn lợi thế quan trọng nhất, bọn họ còn nói được cái gì nữa, nếu sao chép 《 Tiêu Thiều 》 mà không giao gà ra, vậy chẳng phải xong rồi sao?
Đan Y cách tay áo xoa nắn đệ đệ, đổi lấy một trận "Pi kỉ" bất mãn, nhấc tay, nhàn nhạt mở miệng, "Sát."
Các thiếu niên Ngỗng Linh cả thân tuyết trắng, đầu tàu gương mẫu xông lên, hai bên lập tức chiến đấu kịch liệt. Trên thực tế là nghiêng hẳn về một bên Quy Vân Cung đánh bọn họ, người của phái Nhạn Đãng Sơn vừa đánh vừa lui, chạy lên núi.
"Sư huynh......" Vọng Sơn Chân Nhân cùng Xuân Sơn Chân Nhân nhìn nhau.
Xuân Sơn Chân Nhân gật đầu, mang theo mọi người lui tới đoạn nhai.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Xuân sơn: Địch quân quá mạnh, phải chống như thế nào?
Vọng sơn: Chúng ta dẫn bọn chúng tới huyền nhai chỗ, đẩy xuống
Thích Thích: Oa a, ta rơi xuống huyền nhai rồi, Đan Y, chúng ta mười sáu năm sau gặp lại
Điểu công: Muốn chết thì cùng chết!
Điêu Liệt: Nhao nhao cái gì, không tin kỹ thuật lái phi cơ của ta sao?
---------------------------
Xem đại gia bình luận, nhiều người như vậy đều bị ngỗng truy đuổi, ngỗng quả thật là đại ca giới gia cầm
---------------------------
Mấy kha ném cái địa lôi
Pi pi ném cái địa lôi
Rõ ràng ném cái địa lôi
Hách vinh vinh ném cái địa lôi
A Quý ca ca ném cái địa lôi
Ngàn từ từ ném cái địa lôi
Tiểu gà đen tổ đội hướng chim nhỏ cúc ném cái địa lôi
Hoa lật ném cái địa lôi
A a a a A Ngạn tương ném cái địa lôi
Dụ hoan hoan hướng tác giả cúc hoa ném cái địa lôi
Giác ngạn ném cái địa lôi
Lyn ném cái địa lôi
Diệp tiêu thiên ném cái địa lôi
Cố chấp chuyện xưa ném cái địa lôi
coic ném cái địa lôi
Sanh tiêu khởi ném cái địa lôi
Vừa mới trêu người trêu người ném cái địa lôi
Tử lê ném cái địa lôi
Đậu da nhi ném cái địa lôi
ném cái địa lôi
Manh ai ai tiện lợi quân ném cái lựu đạn
Nguyên kỳ ném cái địa lôi
Ai ở loạn đặt tên ném cái địa lôi
Trần thúc thanh ném cái địa lôi
rico ném cái địa lôi
Vân thu ném cái địa lôi
Thái Lan hươu cao cổ ném cái địa lôi
Tiêu đường ném cái địa lôi
Chung tình vọng tưởng ném cái địa lôi
Big MIMI? Ném cái địa lôi
Thẩm Vương gia ném cái địa lôi
ném cái địa lôi
ném cái địa lôi
Evak ném cái địa lôi
Tuyết cá
Ngày mộ ngàn tang ném cái địa lôi
Viên mặt hoa miêu ném cái địa lôi
Viên mặt hoa miêu ném cái địa lôi
Viên mặt hoa miêu ném cái địa lôi
Trân trọng, quý trọng ném cái địa lôi
Nguyệt minh nhã ném cái hoả tiễn
Hoa lưu lưu tiểu miêu nhãi con ném cái địa lôi