Hàm Đào

chương 18: bắn tên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một chiêu Bát Vân Kiến Nguyệt của Đan Y, bắt chuẩn cổ tay Thần Tử Thích, cái tay nhỏ kia đã nắm trúng tiết khố.

“Hé hé.” Thần Tử Thích nhe răng cười, giả vờ buông tay để Đan Y nắm lấy, trong một khắc đối phương lơi lỏng, đột nhiên vươn một ngón tay, chọc chú chim nho nhỏ cách lớp quần.

“Ngươi…….” Mặt Đan Y đột nhiên đỏ bừng.

“Sao mặt ngươi dễ đỏ thế nhỉ.” Thần Tử Thích không sợ chết tiếp tục chọc chọc, bị Đan Y hất ngã xuống.

Đan Y thở hồng hộc đứng dậy, nhấc chân định đi, lại bị Thần Tử Thích tóm vạt áo: “Ấy ấy, đừng giận mà, không thì ta cho ngươi nắm lại.”

“Ai thèm nắm của ngươi. ” Đan Y trừng mắt nhìn cậu, tóm áo Thần Tử Thích, kéo cậu lên giường, “Ngươi có học không?”

“Học!Học chứ!”Thần Tử Thích lập tức lên tinh thần.

“Đầu tiên phải học cách thổ nạp khí tức, không có nội lực, có học cũng vô dụng.” Đan Y khoanh chân ngồi đối diện Thần Tử Thích.

“Khí tức thổ nạp, ta biết cái này.” Thần Tử Thích cũng khoanh chân, tập phương pháp thổ nạp của “Thiên Diễn Vạn Vật Công” mà Mai lão đầu dạy cậu.

Đan Y nhíu mi, lập tức ngăn lại: “Quên cách này đi, không được luyện nữa.” Công pháp trong thiên hạ, đều dựa theo “Thiên Diễn Vạn Vật Công ” để tu luyện nội lực, dùng công pháp trụ cột này học cách rót khí qua sáu mạch, thì sẽ có thể luyện công pháp khác. Thế nhưng Long Ngâm thần công, không cùng một mạch với Thiên Diễn công.

Thần Tử Thích cái hiểu cái không gật gật đầu, cùng Đan Y học cách thổ nạp khí tức khác. Cách thổ nạp này thực sự không khó, so với tam giai thổ nạp của “Thiên Diễn Vạn Vật công”, thì hai đoạn này thậm chí đơn giản hơn nhiều.

Tam giai thổ nạp, là chỉ ba lần hít thở dần tăng lên, lần này dài hơn lần khác, đến lần thứ tư sẽ đổi về hít ngắn hơn, cứ tuần hoàn như thế.

Đan Y dạy hai khoảng thổ nạp, một lần hít chia hai lần hít, sau đó thở ra, một hơi này cực kì dài. Thần Tử Thích thử qua ba lần, đầu óc liền bắt đầu mơ hồ.

“Cởi áo ra.”Đan Y đỡ Thần Tử Thích đã hơi choáng, mở miệng nói.

“Sao phải cởi quần áo?” Thần Tử Thích lắc lắc đầu, mơ màng lầu bầu một câu, song vẫn nghe lời cởi vạt áo, lộ ra bờ ngực trắng tuyết.

Đan Y giơ tay, ấn ấn vào da thịt mềm mại kia.

“Ái ái, đừng chạm chỗ này, ha ha ha.” Thần Tử Thích lắc người né tránh, đó là chỗ cậu buồn á, bị chạm cái thôi đã cười sắp chết rồi.

“Đừng nhúc nhích, ta đang tìm huyệt vị.” Đan Y đè cậu lại, nghiêm túc sờ mó, chính y cũng mới luyện tầng thứ nhất của Đan Dương thần công, vẫn chưa quen tìm huyệt vị cho người khác, cần phải sờ mó kĩ càng.

Đợi đến lúc tìm thấy, Thần Tử Thích đã cười chảy nước mắt, ỉu xìu nói: “Đại hiệp tha mạng…..”

Đan Y thu tay, lẳng lặng nhớ kĩ chỗ chọc Thần Tử Thích cười, sắc mặt nghiêm túc sờ nhẹ huyệt vị mới tìm được: “Lúc thổ nạp, để khí tức đi qua mấy chỗ này này.”

Thần Tử Thích trở lại bình thường, dựa theo phương pháp luyện tập Đan Y nói, thổ nạp, thổ nạp,……Ngồi nửa canh giờ, chẳng có gì xảy ra, đừng nói khí tức đi qua vài huyệt vị, cậu căn bản chả thấy tí tẹo tia nội tức nào tồn tại ấy.

Đan Y dùng một tay đỡ cậu, lén truyền một tia nội lực qua.

Một luồng khí ấm áp, theo lòng bàn tay lan đến tứ chi trăm mạch, Thần Tử Thích nhắm mắt cảm nhận hướng di chuyển của tia nội lực.

“Hình như hiểu được tí rồi.” Thần Tử Thích mở mắt, vò đầu.

“Không phải vội.” Đan Y ngáp một cái, nằm ngủ.

Thần Tử Thích tự tập tành một lát, vẫn không luyện được cái gì, bĩu môi, yếu ớt nằm lên giường, quay người nhìn Đan Y đang ngủ khò khò.

Tên này, ngủ nhanh thật đấy. Thần Tử Thích lăn qua, nghiêng đầu nhìn y. Ánh trăng len lỏi qua màn trướng, chiếu vào lông mi dài dài của Đan Y, rọi lên gương mặt trắng nõn tinh xảo, hắt thành bóng đen. Lăn đến gần, có thể ngửi thấy mùi ngọt nhẹ của y.

Nhớ đến chuyện nằm mơ ác mộng tối qua, Thần Tử Thích nhếch miệng cười, đã đến lúc anh đây báo thù. Kéo sạch vạt áo nội sam lên, cọ đến bên người Đan Y, nhích người tiến vào ngực y, ôm chặt thân thể mềm mềm, dụi mặt vào ngực người ta, vừa lòng đi ngủ.

Kết quả, đến nửa đêm Thần Tử Thích bị nóng tỉnh….. Có tâm muốn lăn qua một bên ngủ, lại bị Đan Y kẹp chặt hai chân, không thể động đậy.

Buổi tối không ngủ ngon, sáng sớm tỉnh, dưới mắt có chút đen.

“Điện hạ, người khó chịu sao?” Phúc Hỉ mặc quần áo cho Thần Tử Thích, thấy sắc mặt không tốt của cậu, rất lo lắng.

Linh Quan trông đêm tối qua biết rõ chuyện gì, che miệng cười trộm.

“Tối qua ta nằm mơ, ôm một cái bếp lò lớn ngủ, nóng đến nỗi rớt hết cả da.” Thần Tử Thích trừng mắt nhìn Đan Y chưa tỉnh ngủ.

Vốn tưởng sắc mặt bản thân đủ kém rồi, nào ngờ đến điện Xuân Hi, phát hiện tinh thần Hắc Đản còn tệ hơn cả mình.

“Ngươi làm sao thế?” Thần Tử Thích vỗ Thần Tử Mặc đứng tấn sắp ngủ.

“Hở?” Hắc Đản uể oải tinh thần, chậm rãi ngẩng đầu, “Tối qua, luyện công, mệt mỏi.”

Thần Tử Mặc luôn rất ít nói, dù có mở miệng, cũng chỉ nói từng từ một.

“Lục hoàng đệ thật chăm chỉ,” Tam hoàng tử liếc mắt, “Công pháp Khí tông hình như không dễ luyện đâu.” Lời này nghe có vẻ không có gì không ổn, coi như khích lệ Lục hoàng tử chăm chỉ, nhưng thực chất, đang nói Thần Tử Mặc lén luyện công pháp Khí Tông.

Phàm là hoàng tử, không cho phép luyện công pháp ngoài Long Ngâm thần công. Nhị hoàng tưởng muốn học kiếm pháp, phải trả một cái giá rất lớn mới có được cơ hội. Về phần Tam hoàng tử, mẫu thân cậu ta tuy là Đức phi có địa vị tôn quý, nhưng vẫn kém xa Hoàng hậu, không có khả năng bàn bạc điều kiện để cậu ta tập kiếm pháp Kiếm Minh.

Trình tiệp dư xuất thân từ Tố Tâm tông, trước khi vào cung, Hắc Đản từng học qua một ít công pháp Khí Tông. Chính Long đế tỏ rõ nếu đã học rồi, vậy bỏ đi, sau này không được luyện nữa.

Mọi người vẫn có chút ghen tị với Lục hoàng tử hồi nhỏ học được công pháp khác.

“Đệ, không có…..” Thần Tử Mặc nhỏ giọng ngập ngừng nói một câu, không biết phải phản bác thế nào.

“Tố Tâm tông là công pháp cho nữ nhân luyện, Lục hoàng tử vốn không thể học, cùng lắm chỉ học ít công phu võ vẽ mà thôi.” Giọng nói trung khí mười phần của Diêu Quang vang lên.

Trình tiệp dư là đệ tử của Khí Tông môn, Thái tử tự nhiên coi Thần Tử Mặc thuộc trận doanh của mình, thấy Tam hoàng tử bắt bẻ, lập tức phái Diêu Quang lên giải vây.

Thần Tử Thích không nhịn được thoáng nhìn đũng quần Diêu Quang, trông cái tướng sinh long hoạt hổ này của cậu ta, chắc là không sao há. Xem ra Bát Vân Thủ không thể đánh nát trứng rồi, không biết Du Long Kiến Nguyệt có thể không nhỉ.

Diêu Quang bị Thần Tử Thích nhìn, sau lưng phát run, không khỏi kẹp hai chân.

“Ta chỉ thuận miệng thôi mà, coi cái giọng ngươi nói với bản hoàng tử kìa, có biết phép tắc không thế?” Tam hoàng tử luôn là người mồm miệng lanh lợi, hai ba câu đã bắt bẻ Diêu Quang ăn nói vụng về phải á khẩu.

“Diêu Quang, sao không nói gì thế, nhanh nhanh bồi tội với Tam hoàng đệ đi.” Thái tử cắn răng, mở miệng sai Diêu Quang nhận tội. Uy nghiêm của hoàng thất, vẫn phải giữ gìn.

Diêu Quang không tình nguyện hành lễ bồi tội với Tam hoàng tử, Tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng không thèm để ý.

Nhị hoàng tử quan sát từ xa, cười mà không nói.

Thần Tử Thích nhìn trái nhìn phải, thấp giọng mời Hắc Đản trầm mặc không nói trưa nay đến cung Thanh Vân ăn cơm. Mỗi lần đến cung Thanh Vân ăn chực, Hắc Đản sẽ lên tinh thần suốt hai ngày liền.

Quả nhiên, nghe xong, hai mắt Thần Tử Mặc lóe sáng, gật đầu đồng ý.

A Mộc nghe thấy thế, lập tức giơ tay tỏ vẻ mình cũng đi. Thần Tử Thích gõ đầu bé : “Đệ thì ngày nào chả đi?”

A Mộc bị gõ đầu không hề sợ sệt, thè lưỡi chạy biến.

Đan Y khẽ nhíu mi, y không thích lúc ăn cơm có nhiều người, bình thường cung Thanh Vân đã đủ ồn ào, giờ lại gọi thêm người tới. Xem ra, vẫn phải mau mau chuyển qua cung Đan Dương thôi.

“Mùa thu săn bắn đã đến rồi, thay bằng các ngươi cứ ở đó khua may múa mép về công phu, thì nên tiếp tục luyện bắn tên thì hơn.” Tề vương mặc kệ đám nhóc cãi vã, đưa tất cả đến sân tập bắn ở sau sân võ.

Mười sáu tấm bia xếp theo một hàng, chung quanh là trại ngựa rộng lớn.

“Hoàng thúc, mùa săn bắn ta cũng phải đi sao?” Thần Tử Thích thử kéo cái cung một cân nhỏ xinh trong tay.

“Hoàng tử trên sáu tuổi, đều phải tham gia.” Thái tử cầm cung sáu cân khắc long văn, cài tên, bắn vút một cá, mũi tên ghim thẳng vào gần hồng tâm, ” Hoàng thất bảo vệ thiên hạ, một, dựa vào tướng lĩnh, hai là binh mã, kĩ thuật cung mã này, không thể bỏ bê. ”

Tề vương hài lòng gật đầu nghe Thái tử nói rõ ràng mạch lạc, ra hiệu bảo hoàng tử lớn cần tự luyện tập, hắn bắt đầu dạy nhóm hoàng tử nhỏ kéo cung.

“Đó là cung hai cân.” Thần Tử Thích trông thấy Đan Y cầm cái cung to hơn mình, nhỏ giọng nhắc nhở. Mấy hôm trước Tề vương đã chỉ dạy cách bắn tên, cho nên cậu nhận ra kích thước những cái cung này. Hiện tại cậu kéo cung một cân còn có chút gian gian, Đan Y chỉ lớn hơn cậu hai tuổi, dùng cung hai cân có lẽ sẽ bị thương đến tay mất.

Thái tử bắn ba mũi tên, tất cả đều trúng gần hồng tâm, các hoàng tử lập tức mở miệng khen ngợi.

“Tiễn pháp của Thái tử ca ca lại tinh tiến.”Tứ hoàng tử sùng bái không thôi, “Dạy đệ với.”

Thái tử cười tươi đắc ý, ngoảnh đầu nhìn Thế tử Phượng Vương kiên trì dùng cung hai cân, muốn kéo gần quan hệ, liền dành vinh quang” Thái tử đích thân dạy tiễn pháp ” cho Đan Y: “Thế tử có kéo được không? Cô đến dạy ngươi nhé.”

Đan Y im lặng nhấc cung, bắn tên, “vút ” một tiếng, trúng giữa hồng tâm. Sau đó, vượt qua Thái tử đang xấu hổ, kéo tay Thần Tử Thích: “Ta dạy ngươi.”

“Sao ngươi cứ lơ Thái tử vậy?” Trên đường về ăn cơm, Thần Tử Thích nghiêng đầu hỏi Đan Y. Tốt xấu gì người ta cũng là Thái tử nha, cho dù Phượng Vương rất lợi hại, nhưng ít nhất vẫn phải nể mặt chứ?

” Không muốn thì sẽ không để ý. ” Đan Y thoáng nhìn Hắc Đản và A Mộc lẽo đẽo theo sau, “Ngày mai cung Đan Dương sẽ sửa xong.”

“Ừ.”

” Ngươi qua ở cùng ta đi.”

“Ừ…..Hở?”

Tiểu kịch trường :

Thái tử : Tại sao ngươi không nói?

Chim tiểu công : Đây là gia huấn nhà ta, mong ngươi hiểu cho.

Thái tử : Gia huấn gì?

Chim tiểu công: Không nói chuyện với đồ dỏm.

Thái tử: QAQ

Thích Thích: Ấy ấy, ngươi chỉ nói chuyện với mình ta, thật ngại quá.

Chim tiểu công: Đây cũng là gia huấn nhà ta, hy vọng ngươi hiểu một chút.

Thích Thích: Gia huấn gì á?

Chim tiểu công: Nói chuyện cùng vợ yêu.

Thích Thích: (≧ω≦)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio